Độc Phi Ở Trên, Tà Vương Ở Dưới

Chương 700: Ta kiểm tra thương thế của ngươi trước......



Ánh mắt của nàng chân thành tha thiết, thái độ cũng rất thành khẩn. Cơ thể Đế Phất Y hơi cứng đờ, cúi đầu nhìn nàng: "Ngươi muốn ta đi gặp nàng ta?" Trong giọng nói dường như có gì đè nén, có chút khản đặc.

Hiện tại Cố Tích Cửu chỉ muốn đuổi hắn đi, căn bản không chú ý tới sự dao động trong cảm xúc của hắn, trực tiếp gật đầu: "Đúng vậy, mặc dù nàng ấy...... tấn công trước, nhưng với thân phận của ngài, lúc này có lẽ nên ở...... ở bên cạnh nàng ấy......"

Nếu hắn là người tình của Vân Thanh La, lúc này chẳng phải hắn nên ở bên cạnh Vân Thanh La hay sao?

Đế Phất Y nhìn nàng một lát: "Nếu...... ta muốn trông chừng ở bên cạnh ngươi thì sao?"

Cố Tích Cửu: "......"

Ánh mắt của nàng trở nên lạnh lùng, cười khẩy: "Ta không muốn ngươi ở bên cạnh ta!"

Người này đêm qua còn cùng với Vân Thanh La trải qua lễ Thất Tịch, rải cẩu lương ở trên mặt nàng, hôm nay còn nói chuyện bênh vực Vân Thanh La ở trên đấu trường, hiện tại vì sao bỗng nhiên lại sắm vai thâm tình ở chỗ của nàng?

Hắn dẫm chân lên hai chiếc thuyền?

Hắn muốn giống như hầu hết nam nhân ở trên thế giới này, giữ lại tất cả những nữ tử mình thích bên cạnh, vui vẻ tận hưởng kiều thê mỹ thiếp dưới một mái nhà?

Nếu nói hành động vừa rồi của hắn là tát nàng một cái, thì bây giờ hắn lại muốn cho nàng một buổi hẹn hò ngọt ngào?

Nàng không thèm! Đừng nói hắn muốn cho nàng một quả táo ngọt, thậm chí cho nàng một túi đường mật nàng cũng sẽ vứt đi như một chiếc giày rách!

Cơn tức giận trào dâng ở trong lồng ngực, nàng không nhịn được thở gấp, nhưng như vậy lại càng khiến ngực nàng thêm đau, cảm thấy linh lực trên người thoát ra bên ngoài càng nhanh. Đương nhiên sự đau đớn cũng tăng lên gấp bội, khiến nàng là một người kiên cường như vậy cũng gần như muốn thét chói tai!

"Ngươi buông nàng ra!" Long Tư Dạ rõ ràng nhìn thấy được cảm xúc dao động của Cố Tích Cửu. Hắn chạy tới, đẩy Đế Phất Y ra xa.

Đế Phất Y dường như có chút xuất thần, bị hắn đẩy thì lảo đảo một chút, lui về phía sau vài bước.

Long Tư Dạ không ngờ có thể dễ dàng thành công như vậy, sửng sốt một chút, nhưng ngay sau đó lập tức ôm Cố Tích Cửu vào trong lòng.

Cố Tích Cửu vốn đã đau đớn không thể chịu được nữa, lúc này trở thành Long Tư Dạ ôm nàng, nàng đương nhiên thở dài nhẹ nhõm một hơi, cả người mềm nhũn, ngã vào trong lòng ngực hắn, nỉ non một câu: "Long huấn luyện viên, có thể giảm đau hay không? Hãy...... hãy giảm đau cho ta trước...... Vết thương này...... đau quá, giống như vô số con ong vò vẽ đang đốt ở bên trong......"

Long Tư Dạ ôm chặt nàng, nhìn mồ hôi ướt hết mặt nàng, theo bản năng trả lời: "Được! Để ta kiểm tra vết thương của ngươi trước......"

Ánh mắt hắn chuyển tới chuôi kiếm cắm ở trước ngực nàng, cẩn thận nhìn một lúc, sau đó lại nhìn kỹ hình dạng thanh kiếm, sắc mặt dần dần thay đổi: "Tích Cửu, hiện tại ngoại trừ cơn đau, ngươi còn có cảm giác gì khác không?"

Mặc dù hắn cố giữ bình tĩnh, nhưng trong giọng nói vẫn có một chút run rẩy.

"Đau muốn chết, còn...... còn không có sức lực, tất cả sức lực đều theo thanh kiếm này chạy ra phía bên ngoài, còn hơi ngứa một chút......"

Đau đớn khiến Cố Tích Cửu nhìn thấy trước mắt biến thành màu đen, miễn cưỡng trả lời.

Nàng đã từng bị thương rất nhiều lần, đừng nói bị kiếm đâm xuyên người, thậm chí xương cốt bị gãy cũng trải qua rất nhiều. Nhưng từ trước tới nay nàng lại chưa từng đau đớn thế này!

Nàng là một nữ hán, dù bị thương thế nào nàng đều có thể mỉm đời đối mặt, được Long Tích gọi là Quan Vũ phiên bản nữ.

Nhưng bây giờ sự đau đớn này lại khiến nàng bủn rủn, muốn rơi lệ, muốn đâm đầu vào tường, muốn tự hại mình......

Ngón tay Long Tư Dạ khẽ chạm vào chuôi kiếm, rõ ràng dùng sức cực ít, nhưng Cố Tích Cửu lại đau đớn đến nỗi run rẩy cả người, cắn răng: "Đừng đụng vào ——"

Long Tư Dạ bất chợt ngẩng đầu nhìn về phía Đế Phất Y đang đứng bên cạnh, ánh mắt như lửa: "Là Chú Thuật Câu Liên Kiếm?!"

Đế Phất Y gật đầu: "Đúng vậy!"

Long Tư Dạ nắm tay: "Vân Thanh La thật độc ác! Nàng ta thật sự là đệ tử thiên bẩm?"

.....

Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com