Độc Phi Ở Trên, Tà Vương Ở Dưới

Chương 699: Ta không cần ngươi (7)



Cố Tích Cửu đau đớn đến nỗi đầu cũng choáng váng, lúc này không suy nghĩ nữa, nhưng nàng tin vào trực giác của mình, vì nó đến từ những biểu hiện của Đế Phất Y ở trên đấu trường ——

Trong tiềm thức, nàng cũng không muốn hắn chạm vào nàng, vì thế nàng hơi co người về phía sau một chút. Bởi vì nàng không thể ngồi được, do đó nàng đưa tay ra đỡ lấy trụ giường, cố gắng tránh xa vòng tay của hắn một chút, càng xa càng tốt.

Hiện tại nàng không muốn nói quá nhiều với hắn. Nàng chỉ biết nàng rất đau, và Long Tư Dạ là bác sỹ ngoại khoa, chuyên môn về giải phẫu cực kỳ giỏi......

Nàng cắn răng chịu đựng đau đớn, cố gắng nói lời cô đọng hơn một chút: "Nếu ngươi tốt với ta, xin hãy để Long tông chủ vào, hãy cho hắn vào. Ta muốn hắn......"

Nàng muốn hắn, nàng muốn Long Tư Dạ!

Đế Phất Y siết chặt ngón tay, trầm mặc một lát rồi hỏi: "Ngươi không sợ hắn nhân cơ hội móc lấy linh hồn của ngươi để hồi sinh băng thi kia ư?"

"Sẽ không, hắn sẽ không. Người hắn muốn hồi sinh chính là ta......"

Cố Tích Cửu không muốn tiếp tục dây dưa những lời vô nghĩa với hắn, nhìn hắn cầu xin: "Ngươi hãy cho hắn vào đi...... Hắn có cách trị liệu cho ta. Tả thiên sư đại nhân...... Tích Cửu và ngài...... đã không còn bất cứ quan hệ gì nữa, không cần ngài cứu giúp. Ngài hãy để Long tông chủ vào đi......"

Nàng cố gắng hết sức nói một cách lịch sự và cung kính: "Tả thiên sư...... Đại nhân, xin ngài......"

Đế Phất Y: "......"

Sắc mặt phía sau mặt nạ của hắn tái nhợt.

Đẩy nàng ra khỏi mình chính là điều hắn muốn, tự hắn muốn chặt đứt đường lui của mình, khiến hắn không thể quay đầu lại.

Hắn muốn tránh dính dáng tới những liên lụy không rõ, bản thân mình khổ sở và nàng cũng khổ sở.

Nhưng hiện tại khi thật sự nhìn thấy hiệu quả, nàng thật sự không cần hắn nữa, nhìn thấy hắn giống như nhìn thấy mãnh thú, hắn lại cảm thấy giống như dẫm chân ở trên vách đá vạn trượng!

Hắn rất muốn rất muốn ôm nàng vào trong ngực, rất muốn rất muốn xoa dịu tất cả đau đớn ở trên người nàng, rất muốn rất muốn che chở cho nàng ở dưới đôi cánh của mình, không phải chịu đựng mưa sa bão táp bên ngoài. Hắn rất muốn rất muốn trong lòng nàng chỉ có một mình hắn, nhưng không thể......

Hắn cố chống cự không ôm nàng nữa, chỉ cẩn thận bảo vệ nàng, thương thế của nàng không thể trì hoãn ——

Hắn rốt cuộc giơ lóng tay bắn một cái ra phía bên ngoài, cửa theo tiếng mở ra, Long Tư Dạ lao thẳng vào trong: "Tích Cửu ——"

Ánh mắt Cố Tích Cửu sáng lên!

Cảm ơn trời đất, Long Tư Dạ cuối cùng cũng vào được rồi!

Nàng lập tức cảm thấy nhẹ nhõm, càng không thể ngồi yên, trước mắt tối sầm lại, suýt nữa đã đâm đầu xuống sàn nhà, may mắn Đế Phất Y kịp thời đỡ lấy, để nàng ngồi thẳng.

"Đa tạ." Cố Tích Cửu vẫn rất khách khí cũng rất lịch sự khi cần thiết, sau đó nàng lại dùng tay chống lấy giường trụ, rời khỏi vòng tay của hắn.

Khi Long Tư Dạ tiến vào thì nhìn thấy cảnh này, cả người Cố Tích Cửu đều là máu nửa ngồi trên giường, Đế Phất Y ngồi ở bên cạnh nàng, một cánh tay nửa ôm lấy nàng, hắn mang mặt nạ khiến người không thể nhìn ra được biểu cảm của hắn, chỉ nhìn thấy môi mỏng luôn thích cười của hắn lúc này mím chặt.

Khuôn mặt nhỏ của Cố Tích Cửu tái nhợt như một tờ giấy trắng, nhìn thấy Long Tư Dạ tiến vào thì đôi mắt sáng bừng, lòng tràn đầy hy vọng nhìn hắn.

Con người yếu ớt nhất là lúc bệnh tật, đương nhiên lúc bị thương nặng cũng yếu ớt nhất. Lúc này nàng hy vọng nhất chính là nhìn thấy người mà nàng tin tưởng nhất......

Mặc dù đã từng bị Long Tích phản bội, khiến nàng không còn tin tưởng hắn nữa, nhưng rốt cuộc hiểu lầm gần như đã được cởi bỏ, sự tin tưởng của nàng đối với hắn đã quay lại hơn một nửa. Nếu hiện tại so sánh giữa Long Tư Dạ và Đế Phất Y, nàng hiển nhiên tin tưởng Long Tư Dạ hơn một chút.

Đối với Đế Phất Y, nàng cũng từng tin tưởng hắn, chẳng qua những chuyện xảy ra mấy ngày nay đã hao mòn lòng tin của nàng dành cho hắn......

Long Tư Dạ không có thời gian trách mắng Đế Phất Y, dù sao thì Tả thiên sư công phu cao hơn hắn rất nhiều, nếu thật sự tranh chấp, hắn chỉ có thiệt mà thôi.

Hắn và Đế Phất Y có lẽ không sao, nhưng thương thế của Cố Tích Cửu thì không thể trì hoãn.

Long Tư Dạ vào trong, trái tim Cố Tích Cửu cuối cùng cũng cảm thấy yên ổn hơn. Nàng quay đầu nhìn về phía Đế Phất Y: "Tả thiên sư đại nhân, dù sao Tích Cửu vẫn đa tạ ngài ra tay lần này. Hiện tại chuyện của Tích Cửu hãy giao cho...... giao cho Long tông chủ. Ngài...... xin ngài hãy rời đi đi, Vân...... Vân Thanh La có lẽ cũng cần được ngài trị liệu......"

Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com