Độc Phi Ở Trên, Tà Vương Ở Dưới

Chương 677: Nàng gần như không nhận ra hắn



Cố Tích Cửu: "......"

Thánh tôn trong miệng Long Tư Dạ chính là thánh tôn mà nàng từng biết?

Nàng nhìn chiếc đèn lồng của Long Tư Dạ dần dần trôi đi, cảm thấy rất kỳ lạ. Đèn của hắn thả xuống sông sau nàng khá lâu, cách đèn của nàng khá xa, không ngờ chỉ một lát sau, đèn của hắn đã đuổi kịp đèn nàng.

Hai ngọn đèn lồng bên nhau trôi trên sông, cùng nhau di chuyển, trông chúng đẹp hơn nhiều so với những chiếc đèn tình nhân.

Cố Tích Cửu nhìn một lát liền thu hồi ánh mắt. Nàng biết đây là trò quỷ của Long Tư Dạ. Đêm nay thật ra hắn vẫn luôn dùng đủ loại cách thức để thổ lộ với nàng——

Gió sông hơi se lạnh. Mặc dù chỉ mới đầu thu, nhưng không biết lý do gì mà nước của con sông này quanh năm lạnh băng, vì thế trên bờ sông cũng rất lạnh.

"Lạnh không?" Long Tư Dạ cởi áo ngoài rồi khoác ở trên vai nàng.

Cố Tích Cửu cứng đờ, hơi ấm vẫn còn vương trên áo của hắn, thậm chí còn mang theo một mùi hương dược độc đáo thuộc về hắn.

Mùi hương này khác với mùi khi hắn là Long Tích. Chúng đều là mùi thuốc, nhưng mùi trên người Long Tư Dạ có vẻ thơm hơn, không còn là mùi hương mà nàng quen thuộc nữa......

Nàng kéo chiếc áo khoác trên vai xuống, trả lại cho hắn, cười nói: "Hiện tại ta không phải còn là một tiểu cô nương bình thường nữa, chút lạnh này không hại gì tới ta."

Long Tư Dạ không ép buộc nàng, chỉ cười: "Trong lòng ta, ngươi vĩnh viễn là Cố Tích Cửu, bất luận ngươi đặc biệt hay là người bình thường......"

Người này đêm nay chắc là đã bị ma nhập!

Hắn vẫn tiếp tục nói những lời đường mật, còn nói một cách đương nhiên như vậy.

Nàng gần như không nhận ra hắn nữa.

Chỉ là ——

Nàng âm thầm hít một hơi, nhìn Long Tư Dạ dứt khoát hỏi một câu: "Long tông chủ, ngươi đang theo đuổi ta ư?"

Long Tư Dạ sững người khi nghe thấy nàng gọi mình một tiếng Long tông chủ, thở dài: "Ta cảm thấy đây không phải là một câu nghi vấn, mà là một câu khẳng định."

Cố Tích Cửu mím môi: "Nhưng ta chưa chắc sẽ đáp lại ngươi. Ta thậm chí không hoàn toàn tin tưởng những gì ngươi nói đêm nay......"

Nhìn thấy Long Tư Dạ đang muốn mở miệng, nàng lại tiếp tục nói: "Ta biết ta nên tin tưởng, nhưng lòng ta nhất thời không thể làm được, vì thế cũng không muốn giấu ngươi. Ta hận nhất có người lừa ta chuyện quan trọng, cho dù hắn có mục đích gì chăng nữa, lừa gạt chính là lừa gạt. Vì thế đừng để ta phát hiện ra những lời nói đó của ngươi đều là giả dối. Cho dù chỉ là một câu giả dối, ta sẽ lật đổ cả ngươi. Sẽ không bao giờ dính líu tới ngươi nữa, ngươi có thể đảm bảo điều đó hay không?"

Long Tư Dạ đang muốn gật đầu, Cố Tích Cửu đột nhiên cắt ngang: "Đừng vội vàng gật đầu đồng ý, ta còn có chuyện muốn nói. Ta sẽ cho ngươi thêm một cơ hội, hiện tại ngươi có thể nói ra sự thật. Chỉ cần ngươi nói thật, ta đảm bảo tuyệt đối sẽ không truy cứu nữa, còn sẽ xét lại mối quan hệ giữa chúng ta. Nhưng nếu ngươi bỏ lỡ cơ hội hôm nay, ta sẽ không cho ngươi cơ hội nữa. Hiện tại, ngươi có thể đảm bảo điều đó hay không?"

Đôi mắt của nàng sáng như sao trời, mơ hồ mang theo sắc bén, chờ đợi câu trả lời của hắn.

Long Tư Dạ không hề do dự: "Tích Cửu, ta đảm bảo! Tất cả những gì ta nói với ngươi tối nay đều là thật sự!"

Cố Tích Cửu hơi nhắm mắt lại, sau đó mở ra nhìn hắn: "Hãy cho ta suy nghĩ mấy ngày, hiện tại ta không thể đưa ra quyết định."

"Tích Cửu, ta có thể chờ. Ta vẫn luôn chờ ngươi." Long Tư Dạ nhẹ nhàng nói.

Hắn đứng ở nơi đó, gió nhẹ thổi bay quần áo hắn, càng thêm giống như cây ngọc, mặt mày sáng trong như trăng.

Khiến người ta rất dễ dàng nhớ tới một câu thơ: Mạch thượng nhân như ngọc.

Có lẽ vì hôm nay là ngày lễ Thất Tịch, khiến người dễ dàng mẫn cảm, vì thế Cố Tích Cửu cảm thấy ấm áp trong lòng một chút.

"Nha, hắn đang tỏ tình! Cặp đôi này cuối cùng cũng tỏ tình rồi!"

Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com