"Nói không chừng một người xuyên đến Thanh Triều, một người lại xuyên về Đại Minh. Trước có Minh sau có Thanh. Người xuyên qua đến Minh triều có thể trở thành tổ tiên của người xuyên qua đến Thanh triều...... Dù sao chúng ta cũng xuyên qua đến cùng thời đại, mặc dù cách nhau trăm năm, nhưng cuối cùng vẫn gặp lại nhau. Tích Cửu, khi phát hiện ra ngươi chính là người ta muốn tìm, ta quả thực vui muốn phát điên. Ngươi không biết lúc ấy ta lo lắng bao nhiêu......"
Long Tư Dạ vươn bàn tay tới, che lấy bàn tay nhỏ của nàng: "Tích Cửu, may mà ngươi và ta có thể gặp nhau ở thời đại này —— Có lẽ trời cao đã cảm động trước tình cảm chân thành của ta......"
Cố Tích Cửu rút tay về. Không phải nàng không xúc động, hay không kích động trong lòng, chẳng qua nàng đã bị tổn thương quá nhiều. Nàng cảm thấy mình trong lúc nhất thời vẫn chưa tìm lại được cảm giác ——
Phản ứng nhẹ nhàng của nàng khiến Long Tư Dạ hơi thất vọng, ngón tay hắn đóng băng ở nơi đó: "Tích Cửu, ngươi không tin ta sao?"
Cố Tích Cửu lắc đầu, tối nay nàng nhận được quá nhiều tin tức, nàng cần phải tiêu hóa trước rồi mới nói tiếp.
Nàng ngẫm nghĩ, nói: "Mấy năm nay ngươi vẫn luôn tìm kiếm ta? Vậy sao ngươi biết ta sẽ đến đây? Rốt cuộc, chuyện xuyên qua thế này có xác suất rất nhỏ——"
"Ngọc bội của ngươi có thể đưa ta tới đây, biết đâu ngươi cũng sẽ tới đây?" Long Tư Dạ nói giọng rất nhẹ: "Ta cũng chỉ đang đánh cuộc! Trực giác nói với ta, ngươi sẽ đến!"
Trực giác này của hắn thật chuẩn xác! Nhưng cũng không biết là thật hay giả......
Cố Tích Cửu dường như nghĩ tới điều gì: "Vậy đồ đệ Cổ Tích Tích của ngươi là sao?"
Long Tư Dạ thở dài: "Trước đây ta vẫn luôn tìm kiếm ngươi, nhưng biển người mênh mông, muốn tìm một người đâu dễ dàng như thế? Đặc biệt là một người tái sinh, hơn nữa tướng mạo chưa chắc giống nhau. Lần đầu tiên ta gặp Cổ Tích Tích, nàng ấy chỉ là một hài tử tám tuổi, mặt mày rất giống ngươi, và trùng hợp tên nàng ấy là Cổ Tích Tích, có phát âm giống tên ngươi chỉ khác từ mà thôi. Tính tình lạnh lùng của nàng ấy cũng hơi giống ngươi, có tài năng trong lĩnh vực y học. Đương nhiên, nàng ấy không nhớ kiếp trước của mình. Ta đã cho rằng nàng ấy chính là ngươi. Ta đã cho rằng ông trời cuối cùng cũng mở mắt ra, cho ta tìm được ngươi một lần nữa. Vì thế ta đã nhận nàng ấy làm đồ đệ, truyền y thuật cho nàng ấy. Cho dù ngươi đã quên ta cũng không sao, chỉ cần để ta tìm được ngươi lần nữa, chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu."
Cố Tích Cửu: "......" Nàng cúi đầu uống một ngụm trà: "Vậy ngươi...... làm thế nào phát hiện ra nàng ấy không phải là ta?"
Long Tư Dạ thở dài: "Thật ra từ lâu ta đã có linh tính rằng nàng ấy không phải là ngươi. Bởi vì sau khi ở chung một thời gian dài, ta có thể phát hiện ra tính cách nàng ấy hoàn toàn khác ngươi. Ngoại trừ tính cách lạnh lùng gần giống với ngươi, những mặt khác nàng ấy đều không giống ngươi chút nào. Ta đã khá mệt mỏi khi tìm kiếm ngươi, trong lòng cố gắng lừa dối bản thân, có thể vì môi trường khác nhau nên tạo ra con người khác nhau, thế nên nàng ấy mới khác biệt với ngươi nhiều như vậy. Trong sâu thẳm trái tim của ta, cũng từng có chút phân vân. Ta sợ mình sẽ tuyệt vọng lần nữa, vì thế vẫn luôn lừa mình dối người, không dám đối diện, không dám nghiệm chứng. Cho đến khi nàng ấy mười hai tuổi, Tả thiên sư Đế Phất Y tới cửa tìm ta......"
Đột nhiên nghe thấy cái tên này, Cố Tích Cửu hơi sững người một chút, nhướng mày: "Tả thiên sư tìm ngươi làm gì?"
Long Tư Dạ lắc đầu, cười khổ: "Người này luôn luôn thần bí khó lường, ta không thân thiết với hắn. Mặc dù đều là đệ tử thiên bẩm, nhưng ta và hắn không hoà hợp nhau, bình thường gần như chưa từng tương tác, chỉ khi các đệ tử thiên bẩm hội họp, chúng ta mới gặp nhau nhưng không nói gì. Vì vậy lần đó hắn chủ động tới cửa tìm ta, ta đã rất kinh ngạc. Hắn tới tìm ta uống rượu. Người này có quá nhiều thủ đoạn, thích chơi khăm người khác, vì thế ta vẫn luôn đề phòng hắn."