Ngoại trừ Long Tư Dạ thì còn người nào biết hôm nay là sinh nhật 23 tuổi của nàng? Ngoại trừ hắn ra thì còn người nào biết được cách thức chúc mừng sinh nhật của thời hiện đại? Ngoại trừ hắn ra thì còn người nào có thể làm được một chiếc bánh sinh nhật hiện đại thế này?
Nàng đứng bất động ở nơi đó, nhìn chằm chằm vào chiếc bánh kem kia.
Thật ra ở trong kiếp trước, Long Tích chưa bao giờ tổ chức mừng sinh nhật cho nàng, bởi vì nàng bận hoàn thành nhiệm vụ. Trùng hợp là, mỗi lần khi tới sinh nhật, nàng đều phải đi làm nhiệm vụ ——
Nhưng thật ra Long Tích từng hứa với nàng, nếu có thời gian nhất định sẽ tổ chức một buổi sinh nhật cho nàng, lúc đó hắn sẽ tự làm một cái bánh kem, sẽ tự mình hát bài hát chúc mừng sinh nhật nàng......
Nghe thấy Long Tích lúc nào cũng lạnh lùng nghiêm túc cẩn thận sẽ hát một bài hát trẻ con như vậy, tự nhiên có một sự tương phản đáng yêu. Vì thế lúc đó Cố Tích Cửu luôn rất chờ mong, chỉ là nàng không đợi được cho đến khoảnh khắc cuối cùng khi nàng chết đi......
Hiện tại nàng đã chờ được rồi, nhưng lại ở trong một bầu trời khác, trong tình huống đã xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Một người quyết đoán như nàng, lúc này cũng sửng sốt, trầm mặc một chút, lúc này mới hỏi một câu: "Long tông chủ? "
"Tích Cửu ——" Long Tư Dạ cuối cùng xuất hiện dưới ánh sáng của viên dạ minh châu. Hắn ta mỉm cười nhìn nàng: "Sinh nhật vui vẻ!"
Hắn mặc một thân trắng tinh như tuyết, vạt áo có hoa văn đạm bạc, dáng người đĩnh bạt giống như cây ngọc, khóe môi mỉm cười giống như hoa nở. Rõ ràng hắn đã không hoàn toàn có dáng vẻ kiếp trước, nhưng nụ cười của hắn vẫn vậy, đáy mắt vẫn ôn nhu như cũ, thậm chí tư thế nghiêng người nhàn hạ dựa vào bàn cũng vẫn như xưa.
Cố Tích Cửu không biết trong lòng có cảm xúc thế nào, nhất thời không nói gì. Long Tư Dạ vẫy tay về phía nàng: "Qua đây, thổi nến ước nguyện."
Cố Tích Cửu không muốn cử động, nhưng cũng không biết nên nói điều gì. Tuy nhiên, đại trai từ trong ống tay áo của nàng lại rất thích thú khi lần đầu tiên nhìn thấy bánh sinh nhật, trực tiếp lăn xuống từ trong ống tay áo của nàng: "Đây là cái gì? Ăn có ngon không? A a a, hình dạng của nó thật kỳ lạ!"
Cố Tích Cửu: "......"
Nàng đành phải bước tới: "Không ngờ ngươi lại ở đây."
"Ta tới đây để chúc mừng sinh nhật ngươi. Tích Cửu, thích không?" Long Tư Dạ nhìn nàng với nụ cười trên môi, nụ cười chạm thẳng tới đáy mắt. Dưới ánh nến, con ngươi của hắn như một biển sao lấp lánh đêm hè, giống như muốn đưa nàng vào trong đó.
Cố Tích Cửu ngoảnh mặt đi, nói lời khách khí: "Không dám nhận, khiến Long tông chủ lo lắng, chẳng qua hôm nay không phải là sinh nhật Tích Cửu......" Sinh nhật của thân thể nhỏ bé này là ngày 10 tháng 7.
Trong mắt Long Tư Dạ hiện lên một chút thất vọng, nhưng ngay sau đó mỉm cười, rõ ràng không muốn tranh luận với nàng: "Tới đây, thổi nến ước nguyện trước rồi hẵng nói."
"Có phải thổi nến ước nguyện xong là có thể ăn hay không?" Đại trai kẹp góc áo phía dưới của Long Tư Dạ, cố gắng thu hút sự chú ý của hắn.
"Đúng vậy."
"Vậy thì dễ rồi! Ta muốn mỗi ngày đều có thể ăn ngon, ăn đến nỗi no say!" Đại trai lập tức ước nguyện. Không đợi Long Tư Dạ kịp có phản ứng, nó đã phát ra một trận cuồng phong. Bụp! Toàn bộ ngọn nến đều bị dập tắt ——
"Này!" Long Tư Dạ theo bản năng mở miệng: "Đừng......" trước khi hắn còn chưa kịp nói lời tiếp theo, đại trai đã mở rộng miệng, toàn bộ bánh kem đã biến mất tăm hơi......
Long Tư Dạ: "......" Hắn hiếm khi sững sờ trong chốc lát!
Đại trai nhóp nhép khi vẫn còn tư vị, bình luận nói: "Món này trông rất hấp dẫn, nhưng hương vị chẳng ra sao cả. Ngọt quá! Ta không thích ăn ngọt......"
Long Tư Dạ quả thực tức đến nỗi muốn đập vỡ cái vỏ trai của nó. Những ngón tay của hắn nắm chặt lại, sau đó lại thả ra. Nếu không có mặt Cố Tích Cửu ở đây, hắn đã vung tay áo vứt nó xuống hồ nước cách đó không xa!
Cố Tích Cửu cảm thấy rất buồn cười, nhưng cũng có chút áy náy.