"Ừ, đi ăn cơm, đi ăn cơm!" Đại trai hoan hô: "Lần này ta phải ăn thật no!"
......
Tiên Khách Tụ là một tửu lầu tốt nhất trong thị trấn nhỏ, chẳng những môi trường thanh nhã, đồ ăn cũng đặc biệt ngon, thường ngày rất đông khách, hôm nay càng là kín người hết chỗ.
Cố Tích Cửu nhìn vào đám đông như nước chảy ở trước cửa vào, trong lòng liền biết có chút không ổn. Nàng cho rằng mình đã bỏ lỡ giờ cơm, hiện tại sẽ không có nhiều người như vậy, không ngờ bên ngoài vẫn còn khách đang xếp hàng chờ đợi.
Cố Tích Cửu tính toán phải mất tầm một canh giờ sau (2h) mới tới lượt mình ——
Nàng hỏi đại trai: "Chúng ta đổi địa điểm hay vẫn lấy thẻ chờ, một canh giờ sau lại đến?"
Đại trai rất có chấp niệm với đồ ăn ngon, thà rằng phải chờ cũng muốn ăn ở chỗ này.
Cố Tích Cửu thở dài, đành phải đi tìm tiểu nhị phụ trách bên ngoài để nhận thẻ chờ.
Không ngờ tiểu nhị điếm đánh giá trên dưới nàng rồi lại nhìn nhìn đại trai tham ăn đang ló đầu ra khỏi ống tay áo, cùng với Phong Triệu đi theo phía sau nàng, nhỏ giọng hỏi: "Ngài là cô nương Cố Tích Cửu?"
Cố Tích Cửu xao động trong lòng, nhướng mày: "Sao ngươi biết tên ta?" Nàng vô hình thừa nhận thân phận của mình.
Tiểu nhị điếm lập tức thở phào nhẹ nhõm, thái độ càng thêm cung kính, khom người: "Xin mời vào bên trong, có người đang chờ ngài."
Cố Tích Cửu: "......"
"Là vị anh hùng nào vậy?" Nàng thuận miệng hỏi.
Tiểu nhị điếm mỉm cười: "Ngài lên trên sẽ biết. Vị khách kia đang chờ ngài ở trên lầu hai, nói muốn tạo bất ngờ cho ngài."
Đó sẽ là ai?
Nàng trang điểm nam trang, người ngoài sẽ không thể nhận ra. Người có thể nhận ra nàng đều là những người quen biết nàng, ví dụ như những bạn đồng học hoặc đạo sư Thiên Tụ Đường, và đại trai với Phong Triệu chính là những dấu hiệu sống.
Nàng bỗng nhiên nhớ tới một người, chẳng lẽ là tiểu thí hài Thiên Linh Vũ kia ư? Điều này vô cùng có khả năng!
Từ sau khi nàng giúp hắn giải cổ, hắn vẫn luôn nói nếu có thời gian sẽ mời nàng ăn một bữa thịnh soạn để báo đáp nàng.
Đồ ăn ở Thiên Tụ Đường quá đắt, chỉ có thể mua bằng linh thạch. Thiên Linh Vũ rất kém trong việc thu thập linh thạch, không thể mời nổi nàng ở đó, vì thế rất có thể hôm nay hắn sẽ nhân cơ hội mời nàng ở đây.
Bất luận như thế nào, có thể ăn ngay lập tức vẫn là chuyện tốt, vì vậy Cố Tích Cửu bước vào trong điếm.
Phía dưới lầu kín người hết chỗ, phía trên lầu lại rất im ắng, tiểu nhị điếm đưa nàng đi đến cầu thang rồi dừng lại, mỉm cười ý bảo nàng đi lên trên lầu: "Cố cô nương, mời!"
Tiểu thí hài kia sẽ không bao toàn bộ lầu hai đấy chứ?! Đắt như vậy, trông giống như một hài tử phá của.
Cố Tích Cửu nhấc chân bước lên lầu. Khoảnh khắc vừa vén rèm lên, nàng đã choáng váng!
Ngay khi nàng vừa vén rèm lên, toàn bộ đèn ở trên lầu hai đều bị dập tắt!
Bóng tối đột ngột khiến nàng nhìn không rõ mọi thứ, theo bản năng muốn rút kiếm hộ thân, không ngờ ở giữa đại sảnh có một viên dạ minh châu bắt đầu chậm rãi sáng lên, chiếu sáng xung quanh.
Trái tim Cố Tích Cửu đập thình thịch!
Nàng nhìn thấy gì?
Một cái bánh sinh nhật rất lớn!
Chiếc bánh sinh nhật được đặt ở trên một cái bàn tròn, bao quanh bánh kem là một vòng ngọn nến màu đỏ, vừa đủ 23 ngọn. Ánh nến lung linh, có tiếng đàn vang lên từ phía sau bàn tròn. Tiếng đàn hòa cùng với tiếng ca. Đó là một bài hát phổ biến nhất, nhưng lại tuyệt đối không thể xuất hiện ở nơi này: "Chúc bạn sinh nhật vui vẻ, chúc bạn sinh nhật vui vẻ......"
Tiếng ca từ tính trầm thấp, giống như tiếng đàn vĩ cầm du dương.
Cố Tích Cửu bất động đứng ở nơi đó. Khung cảnh này vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, khiến trái tim bình lặng của nàng nhấc lên sóng gió ——