Khi đó nàng đang ở trại tập trung sát thủ, mỗi ngày đều tham gia huấn luyện đến nỗi không có thời gian để thở, làm sao có thời gian suy ngẫm về những chuyện phong hoa tuyết nguyệt?
À, không đúng, khi đó nàng rất thích một nam diễn viên điện ảnh. Bởi vì diễn viên điện ảnh đó thường xuyên đóng vai đại hiệp, nàng thỉnh thoảng còn nằm mơ mình sẽ biến thành giang hồ hiệp nữ, nắm tay đối phương cùng nhau tung hoành thiên hạ......
Mười lăm tuổi, nàng vẫn ngây thơ như tiểu hài tử. Mặc dù lúc đó Long Tích đã làm huấn luyện viên của nàng, nhưng lúc đó nàng không để hắn ta vào trong mắt, trong lòng tràn ngập hình ảnh của nam diễn viên điện ảnh đóng vai đại hiệp kia, hận không thể bước vào trong thế giới điện ảnh để cưới người ta......
Chà, nàng cũng từng rất ngây thơ.
Không giống như nàng hiện tại, rõ ràng là cơ thể loli, nhưng tâm hồn lại 30 tuổi ——
"Chủ nhân, chủ nhân? Sao ngươi còn chưa đi? Chúng ta có định đi ăn gì hay không? Ta đói bụng!" Đại trai nhô đầu ra khỏi ống tay áo của nàng.
Cố Tích Cửu đột nhiên bừng tỉnh. Dường như đêm nay nàng đã suy nghĩ quá nhiều!
Quả nhiên là ngày lễ tình nhân, chung quanh đều bị những tiểu tình nhân kích động, nàng cũng bắt đầu đa sầu đa cảm......
Nàng không nhịn được cười thầm, vứt bỏ hết tất cả những tạp niệm ở trong đầu: "Được, chúng ta đi ăn cơm!" Hôm nay cũng xem như là ngày sinh thần của nàng, nàng muốn gọi một bàn tiệc lớn đầy rượu và đồ ăn. Ài, nếu như có thêm cái bánh sinh nhật thì tốt......
Đáng tiếc, thời đại này không có.
Nàng sải bước đi về phía trước, xuyên qua dòng người rộn ràng nhốn nháo, trong lúc vô tình nàng nhìn về một hướng, chân nàng đột nhiên dừng lại, trái tim đập thình thịch ở trong lồng ngực.
Nàng nhìn thấy một người đáng lẽ không nên xuất hiện ở đây. Không đúng, là nàng cảm thấy người đó không nên xuất hiện ở chỗ này.
Tả thiên sư, Đế Phất Y!
Hắn đang đứng trước một cánh cửa, ngước nhìn chiếc đèn lồng hình bát giác trên đầu.
Mặc dù hôm nay hắn vẫn mặc một thân áo tím, nhưng không phải là bộ đồ mà hắn vẫn thường hay mặc. Ống tay áo to rộng, gió nhẹ thổi bay góc áo, bồng bềnh như tiên. Hắn đứng đưa lưng về phía nàng, nhưng hình dáng đó chắc chắn chính là hắn.
Và người kia ở bên cạnh hắn có thân hình nhỏ xinh, đó chính là Vân Thanh La. Bàn tay nhỏ của Vân Thanh La đang cẩn thận nắm lấy ống tay áo của hắn, đầu hơi dựa vào bờ vai hắn, nói cười với hắn bằng giọng trầm thấp ——
Cố Tích Cửu đột nhiên có ý muốn lao tới trước mặt người nọ, nhìn xem rốt cuộc có phải là hắn hay không!
"Di, người nọ không phải là Tả thiên sư Đế Phất Y đó sao?" Đại trai thấp giọng nói.
Cố Tích Cửu nhíu mày: "Ngươi cũng cảm thấy đó là hắn? Có phải ngươi nhận sai người rồi không? Dù sao đó chỉ là một cái bóng lưng......"
Đại trai khinh thường nàng: "Chủ nhân, ta nhận người không phải chỉ cần nhìn mặt, ta có thể ngửi được hơi thở......"
Nàng đã quên mất điều này. Đúng là đại trai sẽ không nhận sai người ——
Nếu vậy, đó thật sự là hắn? Hắn thật sự đi cùng với Vân Thanh La?
Nhưng, nàng luôn có cảm giác rất quỷ dị ——
Thành thật mà nói, Vân Thanh La đã được Tả thiên sư đón đi hơn một tháng, nhưng nàng vẫn không tin hắn sẽ thật sự thân thiết với Vân Thanh La ——
Rốt cuộc, không ai biết được hơn một tháng hắn đón Vân Thanh La đi để làm gì. Có thể bọn họ chỉ thảo luận một số vấn đề. Hơn nữa nàng ta còn là đệ tử thiên bẩm, và Tả thiên sư vẫn đặc biệt quan tâm tới đệ tử thiên bẩm của mình......
Có một số chuyện mặc dù mắt thấy là đúng, nhưng tai nghe là giả. Vì vậy nếu nàng không tận mắt nhìn thấy Tả thiên sư ở cùng một chỗ với Vân Thanh La, nàng sẽ không tin, sẽ vẫn lặng yên theo dõi.
Nhưng hiện tại, nàng đã tận mắt nhìn thấy......
Nàng có nên tiến lên phía trước, xác minh điều đó một chút hay không?
Mặc dù âm lượng của đại trai không lớn, nhưng vẫn kinh động đến hai người phía trước đang đứng sóng vai nhau. Hai người kia cuối cùng cũng xoay người lại.