"Được rồi, được rồi, sợ ngươi! Chúng ta đi." Yến Trần kéo nàng rời đi.
Hình bóng hai người biến mất ở trong đám đông, Cố Tích Cửu đứng ở chỗ tối nhìn hai người bọn họ đi xa, thất thần một lát.
Nàng còn chưa kịp định thần đã bị rải thêm một chút cẩu lương, trong lòng cảm thấy ấm áp giùm Lam Ngoại Hồ.
Yến Trần thích Lam Ngoại Hồ, người có mắt đều có thể nhìn ra được, chỉ có tiểu hồ ly kia còn ngây ngốc cho rằng người ta chỉ xem mình là đồng hương.
Người này là một tảng băng xuất sắc, nhưng lại rất sủng ái Lam Ngoại Hồ, cũng rất bao dung nàng ấy.
Mặc dù hắn sẽ không nói lời âu yếm, nhưng những cử chỉ hành động của hắn đối với Lam Ngoại Hồ đều khiến người cảm thấy ấm lòng.
Có lẽ đây mới là dáng vẻ của một đôi tình nhân, thế giới của bọn họ tràn ngập pháo hoa.
Lúc Cố Tích Cửu còn là sát thủ, mặc dù thường hay diễn kịch lúc làm nhiệm vụ, nhưng nàng chỉ có quan hệ yêu đương đứng đắn với một mình Long Tích mà thôi.
Nó thậm chí còn không được xem là yêu đương thật sự, bởi vì chưa một ai trong số bọn họ từng với nói về nó.
Khi nàng còn ở bên Long Tích, nàng vẫn luôn là người chủ động. Thỉnh thoảng hai người cãi nhau, nàng cũng là người đầu tiên thỏa hiệp. Trong trí nhớ của nàng, Long Tích chưa bao dỗ dành nàng giống như Yến Trần dỗ dành Lam Ngoại Hồ, mà nàng luôn là người dỗ dành hắn ta......
Có lẽ nàng quá kiên cường và quá độc lập, khiến người khác không có ý muốn dỗ dành?
Hơn nữa, nàng cũng chưa từng làm nũng ở trước mặt Long Tích, đa số thời gian đều giống như một nữ hán tử.
Có lẽ trong thân thể nàng trời sinh đã thiếu mất tế bào này?
Cố Tích Cửu đã suy tư rất lâu, không biết bằng cách nào, lời nói của thánh tôn lại văng vẳng ở trong đầu nàng: "Ngươi cư xử như một tiểu nữ tử hư hỏng với hắn ta, có lẽ hắn ta sẽ đưa cho ngươi bầu rượu......"
Có vẻ như câu nói đó của Thánh tôn chỉ là đùa giỡn, nhưng làm sao biết được đâu là sự thật?.
Sự mềm mại có thể khắc chế được sự cứng nhắc, mềm mại vừa phải, gãi đúng chỗ ngứa có thể luyện hóa được cứng nhắc thành sợi chỉ mềm mại, đây là điều mà Cố Tích Cửu đã biết từ lâu.
Có đôi khi nước mắt nữ tử là vũ khí lợi hại nhất, có thể khiến hán tử cao bảy thước cam tâm tình nguyện khom lưng cúi đầu ở trước mặt tiểu nữ nhân, chỉ là nàng không làm mà thôi.
Nếu không, lần sau nàng có thể thử một lần khi gặp Tả thiên sư?
Suy nghĩ này vừa thoáng qua trong đầu đã khiến nàng bị sốc!
Mình bị điên rồi sao? Vì sao lại muốn thử điều đó ở trước mặt hắn?
Người kia không còn quan hệ gì với nàng nữa. Lúc trước nàng nói như vậy ở trước mặt Vân Thanh La chẳng qua vì muốn chọc tức nàng ta mà thôi.
Hiện tại nàng đã phải trả giá cho lời nói trong lúc nhất thời xúc động đó, cũng rất hối hận vì đã nói ra.
Bây giờ mọi người đều nhìn nàng giống như oán phụ, khiến nàng cực kỳ buồn bực.
Đậu má, nàng có nên tìm một nam nhân để gả hay không?
Sau đó hưởng thụ những ngày tháng hạnh phúc bình thường, có lẽ cũng rất vui vẻ.
Đương nhiên, ý tưởng này chỉ thoáng qua ở trong đầu Cố Tích Cửu, ngay sau đó đã bị nàng loại bỏ.
Một mình một người khoái chí sống trong giang hồ cũng rất tốt, cần gì nhất định phải gả chồng?
Không ngờ hôm nay nàng lại có ý nghĩ như thế, chẳng lẽ vì hôm nay là ngày lễ Thất Tịch?
Hay là mình sắp đến ngày kinh nguyệt nên nội tiết tố thay đổi?
Không đúng, thân thể nho nhỏ này vẫn chưa trưởng thành, đến bây giờ vẫn chưa có kinh nguyệt!
Chưa có kinh nguyệt chứng tỏ nàng vẫn là một tiểu loli (đứa trẻ đáng yêu).
Ài, chỉ còn mấy ngày nữa, thân thể nhỏ bé này sẽ tới tuổi cập kê, xem như người trưởng thành rồi......
Ở thời đại này, nữ hài tử đến tuổi cập kê là có thể gả chồng.
Ở thời hiện đại, đến tuổi 30 nếu vẫn chưa kết hôn đều được xem như gái lỡ thì, nhưng ở thời đại này, các cô nương mười tám mười chín tuổi nếu chưa có hôn ước chính là gái lỡ thì. Đương nhiên, ngoại trừ thiên tài luyện công......
Nàng giơ tay sờ sờ khuôn mặt nhỏ trơn mịn mềm mại của mình. Rốt cuộc, nàng vẫn là một tiểu loli.
Lúc nàng mười lăm tuổi ở thời hiện đại, bộ dáng của nàng trông như thế nào? Cố Tích Cửu nghiêm túc ngẫm nghĩ.