Lam Ngoại Hồ mở to đôi mắt, nhìn Yến Trần giống như một tên cướp: "Dựa vào đâu? Mượn tiền của ngươi rồi mua đồ cho ngươi, ngươi đang cướp hay sao?"
Yến Trần nổi gân xanh trên trán, không để ý tới nàng, quay đầu hỏi lão bản kia: "Thắt lưng ngọc bội này bao nhiêu bạc?"
Lão bản đưa ra một con số. Thắt lưng ngọc bội này thật sự không tệ, giá tiền bằng tổng hai phụ kiện mà Lam Ngoại Hồ vừa mới mua.
Yến Trần không nói lời nào móc bạc ra, để vào trong tay Lam Ngoại Hồ: "Đây, mua cho ta."
Lam Ngoại Hồ ngây ngốc nhìn hắn: "Ta đã nói ta không muốn mượn tiền ngươi......"
Yến Trần ngừng lại một chút, vươn tay về phía lão bản: "Hãy trả lại bạc vừa rồi nàng đưa cho ông, dùng bạc của ta để đổi!" Hắn đưa bằng số bạc lúc trước Lam Ngoại Hồ đã trả lên trên quầy hàng.
Lão bản kia dường như hiểu được điều gì đó, lập tức gật đầu: "Được, được!" Sau đó nhận lấy bạc của Yến Trần, trả lại bạc cho Lam Ngoại Hồ.
Bạc của Yến Trần chỉ là một thỏi hoàn chỉnh, trong khi bạc của Lam Ngoại Hồ là bạc vụn.
Lam Ngoại Hồ còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, ngơ ngác cầm lấy bạc của mình, nhìn nhìn Yến Trần: "Ngươi có ý gì vậy?"
Khuôn mặt Yến Trần không có biểu tình gì, thờ ơ nói: "Quà ngươi muốn đưa cho bọn họ xem như ta mua, không cần ngươi trả lại tiền. Ngươi dùng bạc của ngươi mua cho ta thắt lưng ngọc này đi."
Lam Ngoại Hồ choáng váng: "Có gì...... khác nhau sao?" Cuối cùng chẳng phải đều đưa bạc cho chủ tiệm ư?
Yến Trần nhìn nàng không nói lời nào, hơi thở trên người trở nên lạnh lẽo. Lam Ngoại Hồ có chút sợ hắn, đành phải đầu hàng: "Được, được, theo ý của ngươi."
Mua được ngọc bội, Lam Ngoại Hồ đưa cho Yến Trần: "Như vậy được rồi chứ?"
Sau khi Yến Trần nhìn nàng một lúc lâu, xoay người rời đi: "Ngươi cứ giữ lại trước, đợi lát nữa rồi đưa cho ta."
Lam Ngoại Hồ không biết vì sao hắn lại làm như vậy, nhưng nhìn thấy sắc mặt hắn không tốt, nàng không dám nói thêm gì nữa, cất ngọc bội đi. Nàng sợ mình đã làm sai điều gì, không nhịn được hỏi Yến Trần thêm một câu: "Ngươi nói cho ta biết, khi nào ta có thể tặng ngươi? Ta ngốc, thật sự không biết chọn thời điểm."
"Ngươi......" Yến Trần nhìn nàng chằm chằm một lát. Lam Ngoại Hồ bị hắn nhìn chằm chằm thì cảm thấy da đầu tê dại, trực giác cho nàng biết hắn lại muốn giáo huấn nàng, vì thế theo bản năng co người lại, lui về phía sau một bước.
Yến Trần bất chợt xoay người đi ra phía ngoài.
Lam Ngoại Hồ không biết mình chọc hắn tức giận lúc nào, vội vàng đuổi theo......
"Yến Trần ca ca, có chuyện gì xảy ra với ngươi vậy?"
"Hừ!"
"Yến Trần ca ca, tiếp theo chúng ta đi đâu?"
"Quay về núi!"
"Đừng. Không phải ngươi nói muốn đưa ta đi xem thả đèn trên sông hay sao?."
"Không đi!"
"A?" Lam Ngoại Hồ đứng yên, nhanh chóng ứa nước mắt. Nàng thật vất vả mới được đi ra ngoài một chuyến, nhưng còn chưa đi dạo đủ......
Thật ra Yến Trần đã rời đi một quãng đường rất dài mới phát hiện ra nàng không theo kịp mình. Hắn quay đầu lại, nhìn thấy nàng đang đứng khóc ở nơi đó ——
Nàng giống như một con búp bê sứ xinh đẹp, vừa khóc đã khiến người thương tiếc, xung quanh bắt đầu có người nhìn qua, một số nam tử thương hương tiếc ngọc di chuyển về phía bên cạnh người nàng.
Yến Trần nhíu mày, đành phải quay trở về: "Sao lại khóc?"
"Ta muốn đi xem thả đèn trên sông!"
"Được, ta đưa ngươi đi." Yến Trần bất đắc dĩ.
"Nhưng người đang giận......" Nàng tiếp tục lên án.
"Không giận nữa, ngươi đừng khóc." Yến Trần bắt đầu đầu hàng.
"Vừa rồi ngươi còn mắng người ta!"
Yến Trần thở dài: "Xin lỗi, sau này ta sẽ không thế nữa."
Lam Ngoại Hồ lúc này mới nín khóc mỉm cười, cũng nhân cơ hội mặc cả với hắn: "Ta còn muốn đi dạo thành phía Tây, nghe nói ở đó có một quỷ trạch*......" (*nhà ma)
"Ngày hội thế này ngươi muốn tới quỷ trạch làm gì? "Yến Trần đen mặt.
"Ta muốn đi!" Lam Ngoại Hồ lại bắt đầu ứa nước mắt.