Lam Ngoại Hồ bên cạnh hắn mặc một chiếc váy màu hồng nhạt, trông chất phác đáng yêu.
Vẻ ngoài của bọn họ đều rất thoát tục, vì thế mặc dù có rất nhiều người ở trong cửa hàng, Cố Tích Cửu chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra bọn họ.
Trong tay Lam Ngoại Hồ đang cầm một ngọc bội mắt hồ ly, đưa qua cho Yến Trần nhìn xem: "Yến Trần ca ca, ngọc bội này thế nào?"
Yến Trần liếc mắt nhìn một cái, thuận miệng nói một câu: "Không tệ lắm."
Lam Ngoại Hồ cười híp mắt: "Vậy ta sẽ lấy cái này. Lão bản, gói lại cẩn thận cho ta."
Yến Trần đang định trả tiền, Lam Ngoại Hồ đã ấn tay hắn lại, cười khúc khích nói: "Ta là người mua nó, ngươi không cần trả tiền."
Yến Trần ngạc nhiên, nhưng cũng đồng ý với nàng.
Lão bản gói ngọc bội xong thì đưa cho Lam Ngoại Hồ, không quên khen tặng nàng vài câu: "Ánh mắt tiểu nương tử thực sự rất sắc, nếu tặng ngọc bội này cho công tử bên cạnh, đeo vào nhất định rất đẹp."
Lam Ngoại Hồ tiện tay bỏ ngọc bội kia vào trong túi trữ vật, đôi mắt sáng ngời: "Ta không định tặng cho hắn."
Lão bản: "......"
Yến Trần: "......" Hắn sửng sốt một chút, sau đó hỏi: "Vậy ngươi định tặng nó cho ai?"
Cố Tích Cửu từ chỗ tối nhìn thấy tất cả, cũng kinh ngạc đến nỗi muốn xỉu!
Không phải đấy chứ? Tiểu hồ ly thích Thiên Linh Vũ? Mỗi ngày nàng ở bên cạnh hai người này, vì sao lại không nhìn ra được?
Sắc mặt Yến Trần không được tốt lắm: "Vì sao...... muốn tặng cho hắn?" Nếu như không phải từ xưa tới nay hắn đều luôn kiểm soát bản thân, chỉ sợ lúc này đã biến đổi sắc mặt.
Lam Ngoại Hồ rất vô tư, không nhận ra sự khác thường của Yến Trần, chỉ theo bản năng trả lời hắn: "Hắn là bằng hữu của ta, lúc này có lẽ đang ở trên núi, rất buồn chán, không thể nhìn thấy mấy thứ này. Ta mua một cái tặng hắn, để hắn cũng vui vẻ một chút."
Yến Trần: "......"
Trong khi nói chuyện, nàng lại nhìn trúng một cây trâm ngọc trên quầy hàng, quay đầu hỏi Yến Trần: "Yến Trần ca ca, cây trâm này thế nào?"
Yến Trần vô cảm liếc nhìn nó mắt một cái: "Cũng không tệ lắm. Lần này lại muốn tặng cho ai? Không phải cũng tặng cho Thiên Linh Vũ đấy chứ?!"
"Đương nhiên không phải, cái này ta muốn tặng cho Tích Cửu. Hai bằng hữu đều đã có quà rồi, không thể thiên vị người nào. Lão bản, ta cũng muốn mua cái này, bọc lại, bọc lại."
Vì thế lão bản rất thông cảm nhìn thoáng qua Yến Trần, bọc cây trâm lại.
Là lão bản của hàng bán đồ ngọc, lão đương nhiên muốn bán thêm nhiều đồ. Nhưng, lão cũng muốn nhắc nhở thiếu nữ này một chút, vì thế thử dò hỏi: "Cô nương, cô nương có muốn mua một thứ gì đó cho vị công tử bên cạnh mình hay không? Hắn tuấn mỹ như vậy, đeo cái gì cũng đều rất tuyệt. Tới, tới, thấy chiếc thắt lưng ngọc bội này thế nào? Màu sắc rất đẹp, chất liệu tuyệt vời, rất thích hợp với vị công tử này."
Lam Ngoại Hồ liếc mắt nhìn Yến Trần một cái, Yến Trần ngây người nhìn nàng.
Vì thế Lam Ngoại Hồ lắc đầu: "Hắn đang ở đây, nếu hắn nhìn trúng cái gì sẽ tự mình mua, không cần ta mua cho hắn. Hơn nữa, hắn còn có nhiều tiền hơn ta. Tiền của ta tiêu gần hết rồi." Nàng quơ quơ túi tiền trong tay, lắng nghe tiếng lạch cạch, bạc bên trong thật sự không còn bao nhiêu.
Lam Ngoại Hồ ngẩn ngơ, nhìn hắn chằm chằm, sau đó lại nhìn nhìn túi tiền của mình: "Nhưng ta không còn tiền, ta nhớ rõ ngươi vẫn còn rất nhiều tiền......"
"Ta cho ngươi mượn!" Yến Trần ngắt lời nàng lần nữa.