Vương Nguyên cười quái dị một tiếng: “Chị Thất Tình, tôi thấy ánh mắt của chị nhìn anh ta không đúng lắm!”
“Là nhà họ Ngư cần anh ta, hay là chị Thất Tình chị cần anh ta?”
“Cậu!” Ngư Thất Tình ngẩn người, trong đầu bất giác lóe lên bóng hình của Diệp Bắc Minh: “Cậu nói linh tinh gì thế hả? Tuy anh ta có thiên phú nghịch thiên, lại còn đẹp trai!”
“Nhưng ai mà thích một kẻ cuồng ngạo tự đại như anh ta chứ?”
“Hơn nữa, bên cạnh anh ta có quá nhiều phụ nữ, tôi với anh ta vốn là không thể nào!”