Naruto vẫn tiếp tục cuộc sống hàng ngày của mình trong sự cô đơn và ghẻ lạnh. Dù là một đứa trẻ có sức mạnh lớn lao trong cơ thể, cậu vẫn không thể thoát khỏi sự cô lập mà cả làng Konoha dành cho mình. Mọi người nhìn cậu với ánh mắt sợ hãi và khinh miệt, không ai muốn lại gần Naruto, vì họ chỉ thấy Cửu Vĩ trong cậu, chứ không phải một đứa trẻ vô tội.
Mỗi ngày, cậu bước đi giữa những con phố của làng, cố gắng tìm kiếm một chút ấm áp, nhưng chỉ nhận lại sự lạnh lùng và xa lánh. Naruto đã quen với điều đó, nhưng trái tim của cậu vẫn không ngừng khát khao sự chấp nhận và tình thương.
Khi Naruto đi qua một gia đình đang ngồi bên nhau trong sân nhà, họ cười nói vui vẻ, thưởng thức những món ăn gia đình, trong đó có những miếng cá rán thơm ngon mà Naruto có thể ngửi thấy từ xa. Mùi thơm của cá rán khiến cậu cảm thấy thèm thuồng, nhưng cậu không dám lại gần. Naruto biết rõ, họ sẽ không bao giờ mời cậu ăn, vì cậu không phải là một phần trong thế giới của họ. Cậu chỉ là Cửu Vĩ, là con quái vật trong mắt họ, không hơn không kém.
Naruto tiếp tục đi, bước chân chậm lại khi mùi cá rán vẫn theo gió. Cậu tự hỏi liệu một ngày nào đó, mình có thể ngồi ăn cùng họ mà không cảm thấy bị ghẻ lạnh không. Nhưng cậu biết, hôm nay, điều đó sẽ không xảy ra.
Với đôi mắt đầy sự u buồn, Naruto quyết định đi ra bờ sông, nơi mà cậu thường tìm thấy chút bình yên cho riêng mình. Một chút thời gian bên bờ sông, nơi không có ai nhìn cậu với ánh mắt sợ hãi hay khinh miệt. Cậu tìm một góc vắng, rồi quyết định tự bắt cá cho mình. Cậu cởi giày, chân trần đứng trên bãi cỏ, thả dòng suy nghĩ và bắt đầu làm một chút gì đó cho riêng mình.
Cậu tìm một cái que, dùng để làm cái móc câu thô sơ, rồi thử thả xuống sông. Nước sông trong xanh, những con cá lấp ló lên trên mặt nước như muốn mời gọi cậu. Cậu nở nụ cười khi bắt được một con cá nhỏ, hy vọng hôm nay mình có thể làm chút gì đó để thỏa mãn cái bụng đói của mình.
Sau khi bắt được vài con cá, Naruto thắp một đống lửa nhỏ trên bờ sông và bắt đầu nướng cá. Mùi thơm của cá nướng lan tỏa trong không gian, và Naruto cảm thấy vui vì ít nhất hôm nay mình có thể ăn một bữa no. Nhưng khi cậu đang quay cá trên lửa, một giọng nói trầm ấm vang lên từ phía sau.
“Naruto, con một mình ở đây sao?” Giọng nói đó rất quen thuộc, khiến Naruto bất ngờ quay lại.
Đệ Tam Hokage, người đứng đầu Konoha, đã xuất hiện ngay bên cạnh. Ông đi đến gần Naruto, ánh mắt ông dịu dàng và đầy sự quan tâm. Dường như ông đã theo dõi Naruto từ lúc cậu đi ra bờ sông mà không nói gì, chỉ đứng im lặng và quan sát.
Naruto, tuy ngạc nhiên, nhưng không cảm thấy khó chịu. Cậu nhìn vào Đệ Tam với ánh mắt có phần e dè, rồi quay lại nhìn mớ cá đang nướng. “Đệ Tam, sao ông lại đến đây? Con chỉ muốn nướng cá một mình thôi mà…” Giọng Naruto có chút trầm xuống, nhưng không thiếu phần nhẹ nhàng.
Đệ Tam mỉm cười, ngồi xuống cạnh Naruto và nhìn vào đống lửa. “Naruto, con có biết làng này yêu quý con nhiều đến thế nào không? Dù con cảm thấy mình bị ghẻ lạnh, nhưng thực tế làng luôn có sự quan tâm đặc biệt với con. Ta không muốn thấy con một mình, không có ai đồng hành với con.**”
Naruto cúi đầu, ánh mắt buồn bã. Cậu không trả lời ngay mà chỉ nhìn vào những con cá đang nướng, cố gắng xua đuổi cảm giác cô đơn trong lòng. "Nhưng họ không muốn lại gần con, Đệ Tam. Họ sợ con… sợ con là quái vật."
Đệ Tam nhìn cậu một cách trìu mến, rồi nhẹ nhàng đặt tay lên vai Naruto. “Naruto, con không phải là con quái vật mà mọi người nghĩ. Mọi người có thể sợ hãi, nhưng con vẫn là con. Con không cần phải thay đổi để được yêu thương. Những người yêu quý con sẽ nhìn thấy con là một con người, không phải là sức mạnh hay sự sợ hãi mà mọi người nhìn thấy.”
Naruto cảm nhận được lời nói của Đệ Tam, nhưng trong lòng cậu vẫn chưa thể tin tưởng vào những lời đó. Cậu muốn được yêu thương như những đứa trẻ khác, muốn có một nơi để thuộc về.
“Con chỉ muốn được sống như những đứa trẻ bình thường khác... không phải là người mang theo sự sợ hãi trong mắt mọi người.” Naruto nói, giọng cậu khẽ rơi xuống, như thể trút bỏ tất cả những nỗi đau không thể nói ra.
Đệ Tam im lặng một lúc lâu, rồi nhìn Naruto với ánh mắt ấm áp. “Naruto, cuộc sống không phải lúc nào cũng dễ dàng, nhưng đừng quên rằng dù con mang trong mình một sức mạnh lớn, sức mạnh thật sự không chỉ đến từ khả năng chiến đấu. Đó là khả năng yêu thương và bảo vệ người khác. Và một ngày nào đó, con sẽ hiểu rằng chính con, với tất cả những gì con có, sẽ trở thành niềm hy vọng của Konoha.”
Naruto im lặng, mắt cậu vẫn hướng vào đống lửa, suy nghĩ về những lời của Đệ Tam. Cậu chưa thể hiểu hết, nhưng một phần trong lòng cậu cảm nhận được sự thật trong đó.
Lặng lẽ, Đệ Tam cùng Naruto ngồi bên bờ sông, thưởng thức mùi thơm của cá nướng. Những lời Đệ Tam nói đã khiến Naruto cảm thấy ấm lòng, dù là một chút thôi, nhưng đó là sự ấm áp mà cậu luôn khao khát. Dù thế giới bên ngoài có lạnh lùng đến đâu, ít nhất, Đệ Tam vẫn là một người nhìn cậu bằng ánh mắt của sự yêu thương.
Cuộc trò chuyện giữa Naruto và Đệ Tam bên bờ sông đã lắng xuống, chỉ còn lại sự yên tĩnh của đêm. Những cơn gió nhẹ thổi qua, làm lay động những lá cây xung quanh, nhưng trong lòng Naruto, cảm giác an ủi nhẹ nhàng từ Đệ Tam đã làm cậu cảm thấy ít nhất mình không phải một mình. Đệ Tam đã nói những lời đầy hy vọng, rằng cậu không phải là Cửu Vĩ, rằng sức mạnh thật sự của cậu sẽ đến từ lòng yêu thương và bảo vệ những người xung quanh.
Tuy nhiên, trong sâu thẳm tâm trí Naruto, có một linh hồn khác, một linh hồn lạnh lùng và kiêu ngạo đang âm thầm quan sát mọi thứ từ bên trong cơ thể cậu.
Vergil – linh hồn của anh ta không thể can thiệp vào thế giới bên ngoài, nhưng anh ta có thể lắng nghe và cảm nhận mọi điều xảy ra trong cơ thể Naruto. Khi Đệ Tam nói những lời động viên, những lời dạy bảo về sức mạnh thực sự, Vergil không thể giữ được sự khinh bỉ trong lòng mình.
“Sức mạnh thật sự từ tình yêu và lòng kiên trì…?” Vergil thì thầm trong tâm trí Naruto, giọng anh lạnh lùng, như thể không thể chịu nổi sự yếu đuối mà ông già này đang truyền tải. “Những lời này thật ngu ngốc. Ngươi nghĩ rằng chỉ dùng tình yêu liền có thể thay đổi mọi thứ sao? Chỉ có tình yêu không thôi sẽ không thể cứu ngươi, Naruto. Nó sẽ chỉ khiến ngươi yếu đuối mà thôi.”
Naruto, ngồi im lặng và lắng nghe Đệ Tam tiếp tục nói, nhưng bỗng nhiên, một âm thanh vang lên trong đầu cậu – giọng nói lạnh lùng và xa lạ. Naruto ngẩng đầu lên, bối rối, cố gắng tìm hiểu xem có ai đang nói chuyện với mình.
“Những người như Đệ Tam chỉ có thể nhìn ngươi như một đứa trẻ yếu đuối, Naruto.” Giọng Vergil lại tiếp tục vang lên, sắc lạnh và đầy sự khinh miệt. “Tình yêu và sự kiên trì? Không có thứ gì vô nghĩa hơn những lời đó. Ngươi không thể mạnh lên bằng những cảm xúc yếu đuối như vậy.”
Naruto nhìn quanh một lượt, cố gắng tìm kiếm nguồn gốc của những lời thì thầm, nhưng không thấy ai xung quanh. Chỉ có Đệ Tam, vẫn ngồi bên cạnh, cười nhẹ nhàng và tiếp tục trò chuyện với cậu.
“Naruto, đừng bao giờ từ bỏ. Con phải mạnh mẽ, ngay cả khi thế giới này không hiểu con. Con sẽ vượt qua tất cả.” Đệ Tam nói với giọng ấm áp.
Nhưng Vergil không ngừng thì thầm trong tâm trí Naruto, làm cậu cảm thấy mệt mỏi và bối rối. “Ngươi sẽ không thể vượt qua bất cứ điều gì nếu chỉ dựa vào tình yêu. Ngươi phải học cách kiểm soát sức mạnh thật sự, và đó là thứ mà người khác không thể cho ngươi.”
Naruto khẽ nhắm mắt lại, những lời của Vergil vang vọng trong đầu, khiến cậu cảm thấy như có một sự chao đảo trong tâm trí mình. Cậu không thể giải thích được cảm giác kỳ lạ này – giống như có hai thế giới, hai lực lượng đang xung đột trong chính cơ thể cậu.
“Cảm xúc và sự kiên trì chỉ là những yếu tố khiến ngươi yếu đuối. Ngươi phải chiến đấu vì sức mạnh, không phải vì tình cảm.” Vergil tiếp tục thầm thì, và lần này, giọng anh càng trở nên lạnh lùng hơn. “Ngươi sẽ chỉ mạnh lên khi ngươi học cách sử dụng sức mạnh tiềm tàng của mình, khi ngươi không còn bị kiềm chế bởi những người như Đệ Tam.”
Naruto cảm thấy những lời này cắm sâu vào tâm trí mình, như một cơn sóng dâng trào. Cậu quay lại nhìn Đệ Tam, nhưng trong đầu vẫn vang vọng những lời của Vergil. Cảm giác mâu thuẫn dâng lên mạnh mẽ. Cậu không biết phải làm gì với những suy nghĩ này – liệu tình yêu thực sự có thể giúp cậu mạnh mẽ hơn? Hay như Vergil đã nói, chỉ có sức mạnh mới giúp cậu đứng vững?
Đệ Tam nhìn Naruto, thấy cậu có vẻ trầm tư và có chút lo lắng. Ông không biết rằng những lời mình nói lại đang bị Vergil lấn át trong tâm trí của Naruto. “Naruto, con phải tin vào bản thân mình. Con có thể thay đổi số phận của mình. Con không phải là Cửu Vĩ… con chỉ là con thôi. Đừng bao giờ quên điều đó.**”
Lời nói của Đệ Tam có vẻ an ủi, nhưng trong lòng Naruto, sự khinh miệt của Vergil vẫn không ngừng châm chọc, như một bóng ma không thể tẩy sạch.
“Đừng để mình bị lừa dối.” Vergil vẫn tiếp tục, không để cho Naruto có cơ hội dừng lại.
Naruto gật đầu một cách yếu ớt, nhưng trong lòng cậu, một phần của cậu vẫn đang đấu tranh giữa những lời khuyên của Đệ Tam và những tiếng thì thầm lạnh lùng của Vergil. Cậu không thể hiểu hết, nhưng một điều là chắc chắn: Naruto sẽ phải học cách kiểm soát chính mình, và liệu cậu sẽ để tình yêu và lòng kiên trì dẫn dắt mình, hay sẽ bị cuốn theo sức mạnh của Cửu Vĩ?
Cuối cùng, Naruto không nói gì thêm. Cậu nhìn Đệ Tam, rồi đứng dậy, chuẩn bị rời đi, nhưng một phần trong lòng cậu cảm thấy rằng cuộc hành trình này mới chỉ bắt đầu. Những cuộc chiến trong tâm trí cậu sẽ không chỉ là cuộc chiến với Cửu Vĩ, mà còn là cuộc chiến với chính bản thân mình.