Buổi sáng, ánh nắng nhẹ chiếu qua cửa kính của phòng huấn luyện đội 7.
Cả ba Genin đã có mặt.
Naruto đứng dựa lưng vào tường, tay bắt chéo, ánh mắt lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa sổ. Sasuke ngồi khoanh tay, yên lặng. Còn Sakura thì — đang khó chịu đến cực điểm.
"Đủ rồi đấy!" Sakura đột ngột đứng dậy, đập tay lên bàn, làm chiếc bút văng xuống đất.
"Thầy Kakashi, chúng em là ninja, không phải người làm vườn!" Cô hét lên. "Mỗi ngày đều là nhổ cỏ, dắt chó, tìm mèo lạc, rửa hồ cá... Em chán ngấy rồi!"
Kakashi ngẩng lên từ cuốn sách Icha Icha, chớp mắt. "Ồ. Cảm xúc mãnh liệt nhỉ..."
Sakura thở dốc, hai tay siết lại. "Chúng em cần một nhiệm vụ thực sự, một thứ gì đó xứng đáng với việc làm ninja!"
Căn phòng chìm vào im lặng.
Sasuke không nói, nhưng mắt khẽ liếc qua. Naruto thì vẫn dựa vào tường, không phản ứng — nhưng khoé môi hơi cong nhẹ, như một nụ cười khó đoán.
Hai tiếng sau, cả đội được Kakashi dẫn đến thẳng văn phòng Hokage Đệ Tam.
Sarutobi Hiruzen ngồi phía sau bàn giấy, cây tẩu gỗ đặt bên tay phải, đôi mắt già nua nhưng vẫn sắc như diều hâu.
"Ồ... Đội 7," ông mỉm cười, "Lại đến nhận nhiệm vụ hả. Nhiệm vụ cấp D lần này là…"
Sakura không giữ được nữa — cô bước tới trước, cúi đầu nhưng giọng cứng ngắc:
"Thưa Hokage-sama, với tất cả sự kính trọng... các nhiệm vụ cấp D hiện tại đang phí phạm tiềm năng và thời gian của chúng cháu."
Cả phòng thoáng lặng.
Kakashi định cắt lời — "Sakura, đừng ngắt lời Hokage-sama..."
Nhưng Sarutobi giơ tay, ra hiệu dừng lại.
Ông nhìn cả đội một lượt, ánh mắt dừng lại hơi lâu trên Naruto. Cậu vẫn đứng yên, ánh mắt xanh thẳm nhìn thẳng vào Sarutobi như muốn thấu hiểu điều gì đó ẩn giấu sau tấm áo Hokage.
Sarutobi gật nhẹ. "Đúng lúc, ta có một nhiệm vụ cấp C cần người hộ tống."
Kakashi nghiêm giọng: "Ngài Đệ Tam, bọn trẻ—"
"—Sẽ có thầy hướng dẫn đi kèm," Sarutobi ngắt lời, ánh mắt nghiêm túc. "Cần phải học cách bước ra thế giới thật."
Cửa mở.
Một người đàn ông trung niên bước vào, tóc xám rối bù, hơi men nồng nặc, và một biểu cảm khinh khỉnh gắn chặt trên mặt.
"Tên ta là Tazuna," ông hắng giọng. "Ta là kỹ sư xây cầu. Mà... đây là đội ninja hộ tống à?"
Sarutobi rít một hơi thuốc rồi lên tiếng. “Nhiệm vụ cấp C lần này là đội 7 sẽ hộ tống ngày Tazuna đây về Sóng quốc.”
Lão Tazuna đưa mắt nhìn lướt qua ba đứa trẻ. Khi ánh mắt dừng lại trên Naruto — gương mặt lạnh, ánh mắt sắc như kiếm — lão cười khẩy.
"Chà, đúng là một đám nhóc con... Mong là mấy người không vấp đá chết giữa đường đấy."
Không khí chùng xuống.
Kakashi hơi nghiêng đầu định can thiệp, nhưng chưa kịp nói —
Naruto bước lên một bước.
Giọng cậu vang lên — bình thản, không gợn cảm xúc, nhưng lạnh đến tê người:
"Hắc, lão già, đang coi thường chúng ta sao. Ngươi lấy tư cách gì mà đánh giá? Ngay cả Hokage cũng không tùy tiện coi thường người khác nữa mà. Coi chừng, nếu lão không cẩn thận… thì rất có thể một buổi sáng nào đó, lão sẽ thấy đầu mình đổi chỗ với bình rượu đang ôm đó."
Im lặng. Như có ai vừa cắt đứt luồng không khí trong căn phòng.
Tazuna đông cứng trong một giây. Mồ hôi rịn ra sau gáy, dù ngoài mặt lão vẫn cố gắng giữ vẻ xấc xược.
Kakashi quay mặt đi, tay gãi đầu. “Biết mà.”
Sarutobi hơi nhíu mày, giọng trầm xuống:
"Naruto... không được đe dọa người ủy thác."
Naruto quay sang, cúi đầu rất nhẹ:
"Xin lỗi, Hokage-sama."
Rồi quay lại nhìn Tazuna.
Ánh mắt ấy vẫn sâu thẳm, sát khí lan tràn.
Không cần dọa nữa. Tazuna sẽ không dám nói bừa lần thứ hai.
Sakura cùng Sasuke mặc dù không bày tỏ ý kiến nhưng cũng vô cùng hả hê khi thấy Tazuna suýt nữa dọa cho đến mức té đái ra quần.
Chiều muộn, mặt trời đỏ như máu lặn sau rặng núi phía tây.
Kakashi đứng trước sân tập quen thuộc, tay đút túi áo, cuốn Icha Icha đóng lại lần hiếm hoi. Giọng anh vang lên rõ ràng giữa bóng chiều rơi:
"Ngày mai. Tập hợp tại cổng làng trước 6 giờ sáng – không được trễ."
Cả đội gật đầu.
Sasuke vẫn khoanh tay, không biểu lộ. Sakura tỏ ra hứng khởi, lần đầu được ra khỏi làng thực hiện nhiệm vụ lớn hơn cấp D. Naruto thì... chỉ im lặng.
Không phải vì thờ ơ.
Mà vì bên trong cậu, có điều gì đó đang bắt đầu rung động.
Tối hôm đó.
Trời lặng gió. Cửa sổ phòng Naruto hé mở, ánh trăng bạc rọi vào, tạo một vệt sáng lạnh trên sàn gỗ.
Naruto ngồi thiền. Không vận chakra, không mệt mỏi. Chỉ là... chuẩn bị.
Trong không gian tâm trí – nơi dòng nước chảy quanh những phiến đá lơ lửng giữa trời vô tận – Vergil hiện ra như từ hư vô.
Vẫn áo choàng xanh lam đậm. Vẫn mái tóc trắng tung nhẹ trong gió không tên. Và đôi mắt xanh lam – lần này nhìn Naruto như một chiến binh thực sự.
"Ngày mai, ngươi sẽ rời khỏi làng."
Giọng anh lạnh lẽo như thép rút ra giữa mùa đông.
Naruto gật đầu. "Em biết."
Vergil tiến tới vài bước, ánh mắt nheo lại – lần đầu chứa một tia đánh giá rõ ràng:
"Chuyến đi này... ta cảm thấy có sát khí. Không rõ từ đâu. Không chắc bao nhiêu. Nhưng... nguy hiểm là thật."
Naruto vẫn giữ im lặng. Không phải vì hoang mang. Mà là đang chờ... điều quan trọng hơn.