Đế Nhật Trùng Sinh Phá Thiên Vạn Giới

Chương 101: Giữ Vững Đạo Tâm - Vượt Qua Cám Dỗ



Huyết Ma Lão Nhân gầm lên như một con thú bị dồn vào đường cùng, trường đao đỏ máu trong tay lão vung lên, đao khí huyết sắc hóa thành một con rồng máu khổng lồ, lao thẳng về phía viên Huyết Long Đan lơ lửng trên kệ đá trắng ngà. Đao khí sắc bén cắt qua không khí, để lại những vết rách đỏ rực trong không gian đại điện, như muốn nuốt chửng mọi thứ cản đường. Lão hét lớn, giọng khàn khàn pha lẫn điên cuồng:

“Không ai được cướp của lão phu! Viên đan này là của ta!”

Nhưng ngay lúc đó, một luồng sáng bạc lóe lên từ phía bên cạnh, Thánh Linh Ngọc Trượng trong tay Linh Dao rung động dữ dội, phóng ra một dải lụa ánh sáng mềm mại nhưng sắc bén như kiếm, chặn đứng đao khí của Huyết Ma Lão Nhân giữa không trung. Nàng ôm chặt bình Ngọc Tủy Linh Dịch vào ngực, đôi mắt mơ màng giờ lóe lên tia giận dữ, giọng run rẩy nhưng lạnh lẽo:

“Lão già, ngươi dám tranh với ta? Linh dịch này là sinh mệnh của ta, ai cản ta, ta giết!”

Luồng sáng bạc từ ngọc trượng hóa thành hàng chục mũi kiếm ánh sáng, bắn về phía Huyết Ma Lão Nhân như mưa sao băng, mỗi mũi kiếm đều mang theo linh khí tinh khiết nhưng ẩn chứa sát ý kinh người. Lão cười gằn, trường đao vung lên, đao khí đỏ máu bùng nổ, va chạm với kiếm quang tạo thành tiếng nổ vang dội, khiến những kệ đá gần đó rung lên, vài viên đan dược nhỏ lơ lửng rơi xuống sàn ngọc bích, phát ra tiếng “tinh” giòn tan.

Lam Thiên Kiệt đứng cách đó không xa, ánh mắt điên cuồng dán chặt vào quyển Thương Khung Kiếm Quyết. Hắn giơ trận kỳ rách nát, tay kia nắm chặt quyển trục cổ, kiếm ý từ quyển trục bùng phát, hóa thành một thanh kiếm khổng lồ màu vàng nhạt lơ lửng trên đầu hắn. Hắn cười lớn, giọng trầm thấp nhưng đầy kiêu ngạo:

“Kiếm pháp này là của ta! Ai dám tranh, chết!”

Hắn vung trận kỳ, kiếm khí từ Thương Khung Kiếm Quyết phóng ra, hóa thành hàng trăm lưỡi kiếm vô hình, lao về phía Huyết Ma Lão Nhân và Linh Dao như cơn lốc xoáy, cắt nát không gian thành từng mảnh nhỏ, những vết rách lấp lóe ánh sáng vàng nhạt. Một lưỡi kiếm vô tình bay về phía viên Huyết Long Đan, suýt nữa chém trúng kệ đá, khiến Huyết Ma Lão Nhân gầm lên giận dữ, vung đao chặn lại, đao khí và kiếm khí va chạm tóe ra tia lửa đỏ vàng rực rỡ.

Nguyễn Minh Nhật đứng giữa đại điện, ánh mắt đỏ rực lóe lên tia kinh hãi xen lẫn lo lắng, thầm nghĩ:

“Lòng tham đã biến họ thành kẻ thù của nhau! Nếu không ngăn lại, họ sẽ tự giết nhau trước khi chạm được bảo vật!”

Hắn lao tới, Mạt Nhật Thần Kiếm trong tay bùng cháy kiếm quang đỏ đen, hóa thành một bức tường ánh sáng chặn giữa Huyết Ma Lão Nhân và Linh Dao. Đao khí huyết sắc và kiếm quang bạc va vào bức tường, phát ra tiếng nổ “ầm” vang dội, khiến hắn lùi lại một bước, máu tươi rỉ ra từ khóe miệng. Hắn hét lớn:

“Dừng lại! Các ngươi muốn chết ở đây sao?”

Nhưng tiếng hét của hắn bị át đi bởi tiếng gầm gừ và tiếng va chạm của đao khí, linh quang, kiếm ý. Huyết Ma Lão Nhân không thèm nhìn hắn, ánh mắt đỏ ngầu chỉ hướng về viên Huyết Long Đan, lão vung đao lần nữa, tuyệt học Huyết Ma Trảm bùng nổ, đao khí hóa thành hàng chục lưỡi đao máu lao về phía Linh Dao và Lam Thiên Kiệt, như muốn xé tan mọi thứ cản đường. Linh Dao nghiến răng, Thánh Linh Ngọc Trượng phát sáng rực rỡ, tuyệt kỹ Ngọc Linh Thiên Vũ tung ra, hàng trăm cánh hoa ánh sáng bạc bay lượn, mỗi cánh hoa đều sắc bén như kiếm, chặn lại đao khí của lão, đồng thời bắn về phía Lam Thiên Kiệt. Hắn cười lạnh, trận kỳ rung lên, Thương Khung Kiếm Quyết hóa thành một cơn bão kiếm khí, cuốn cả đao khí và cánh hoa ánh sáng vào, đại điện rung chuyển như sắp sụp đổ.

Minh Nhật nghiến răng, thầm nghĩ:

“Không được! Nếu để họ tiếp tục, không chỉ bảo vật, cả mạng họ cũng không giữ được!”

Hắn lao vào giữa lằn ranh hỗn loạn, Huyền Nhật Thần Quang bùng cháy từ đôi mắt, hai luồng sáng đỏ rực phóng ra, hóa thành hai mũi kiếm khổng lồ, chặn đứng đao khí của Huyết Ma Lão Nhân và cơn bão kiếm khí của Lam Thiên Kiệt. Tiếng nổ “ầm” vang lên, đại điện rung chuyển, vài kệ đá vỡ tan, những viên đan dược nhỏ rơi xuống sàn, phát ra ánh sáng yếu ớt rồi tan biến. Hắn quát lớn:

“Tỉnh lại đi! Đây không phải thật!”

Nhưng ba người không nghe thấy, hoặc không muốn nghe. Huyết Ma Lão Nhân gầm lên, đao khí đỏ máu bùng nổ mạnh hơn, lao thẳng về phía hắn như muốn chém nát bức tường kiếm quang. Linh Dao hét lên, cánh hoa ánh sáng bạc bay loạn xạ, vài cánh hoa cắt qua vai hắn, để lại vết máu dài. Lam Thiên Kiệt cười điên dại, kiếm khí từ Thương Khung Kiếm Quyết hóa thành một thanh kiếm khổng lồ, đâm thẳng vào ngực hắn. Minh Nhật lùi lại, máu tươi phun ra, thầm nghĩ:

“Điên rồi… Họ hoàn toàn điên rồi! Phải kéo họ ra khỏi tâm ma!”

Hắn cắm Mạt Nhật Thần Kiếm xuống sàn ngọc bích, kiếm quang đỏ đen bùng cháy, lan tỏa khắp đại điện như ngọn lửa bất diệt. Hắn nhắm mắt, hai tay kết ấn, vận Thanh Tâm Chú – một bí pháp cổ xưa từ kiếp trước khi hắn là Huyền Nhật Đại Đế, chuyên thanh lọc tâm ma. Hắn niệm lớn, giọng trầm vang như tiếng chuông cổ từ thời viễn cổ:

“Thiên địa thanh minh, tâm ma tan biến, ý chí bất diệt, thần hồn quy nhất!”

Một luồng âm thanh trầm vang vọng từ miệng hắn, hòa cùng linh khí đỏ đen từ cơ thể, hóa thành ba sợi dây ánh sáng đỏ rực, bắn về phía ba người. Sợi dây đầu tiên quấn quanh Huyết Ma Lão Nhân, lão gầm lên giận dữ, trường đao chém loạn xạ, đao khí đỏ máu cắt đứt vài sợi dây, nhưng âm thanh Thanh Tâm Chú xuyên qua thần hồn lão, khiến lão khựng lại, đôi mắt đỏ ngầu dần mờ đi, thay bằng sự bàng hoàng. Sợi dây thứ hai quấn quanh Linh Dao, nàng run rẩy, Thánh Linh Ngọc Trượng rơi xuống sàn, bình Ngọc Tủy Linh Dịch trong tay vỡ tan, nước mắt ngừng chảy, ánh mắt sáng lại. Sợi dây cuối cùng trói chặt Lam Thiên Kiệt, hắn gầm lên, kiếm khí từ Thương Khung Kiếm Quyết bùng nổ, cắt nát sợi dây, nhưng Minh Nhật nghiến răng, tăng cường linh khí, âm thanh chú ngữ vang to hơn, khiến hắn ngã quỵ, quyển trục rơi khỏi tay, ý thức dần trở về.

Minh Nhật quỵ một gối, mồ hôi chảy dài trên trán, máu tươi từ vai và ngực thấm đẫm giáp vàng kim rách nát, thầm nghĩ:

“Tâm ma mạnh hơn ta tưởng… Nhưng họ đã tỉnh!”

Huyết Ma Lão Nhân đứng dậy, tay run rẩy buông trường đao, giọng khàn khàn đầy kinh hãi:

“Minh chủ… Lão phu vừa rồi… Suýt nữa giết cả ngươi vì viên đan đó!”

Linh Dao ôm ngực, thở hổn hển, nước mắt lăn dài:

“Ta… ta thấy mình rơi vào vực sâu, chỉ muốn giữ chặt bình ngọc đó. Nếu không có Minh chủ, ta đã mất mạng!”

Lam Thiên Kiệt cúi đầu, tay nắm chặt trận kỳ, giọng trầm thấp:

“Ta để tâm ma chi phối, suýt chém ngươi. Minh chủ, đa tạ!”

Minh Nhật đứng lên, ánh mắt đỏ rực quét qua đại điện, giọng trầm vang lên như mệnh lệnh:

“Đây không phải phần thưởng, mà là thử thách. Bảo tháp này muốn thử đạo tâm chúng ta. Từ giờ, không được lơ là dù chỉ một khắc!”

Cả nhóm nhìn nhau, ánh mắt đầy cảnh giác, mồ hôi lạnh chảy dài trên trán khi nhớ lại sự điên cuồng vừa rồi. Huyết Ma Lão Nhân nghiến răng, đấm mạnh vào ngực:

“Lòng tham suýt giết lão phu… Từ giờ, chỉ nghe Minh chủ!”

Linh Dao gật đầu, nhặt Thánh Linh Ngọc Trượng lên, giọng nhỏ nhưng kiên định:

“Ta sẽ không để cám dỗ kéo ta xuống lần nữa!”

Lam Thiên Kiệt siết chặt trận kỳ, ánh mắt trầm tĩnh trở lại:

“Đạo tâm bất ổn, ta suýt mất tất cả. Minh chủ, ta đi theo ngươi!”

Minh Nhật gật đầu, tay nắm chặt Mạt Nhật Thần Kiếm, kiếm quang đỏ đen lóe lên như ngọn lửa bất diệt, thầm nghĩ:

“Huyền Thiên Đại Đế, ngươi thử ta đến đâu, ta cũng sẽ vượt qua! Tầng đầu tiên đã vậy, những tầng sau sẽ còn nguy hiểm hơn!”

Hắn quay lại, nhìn đại điện giờ đây yên tĩnh lạ thường, những bảo vật vẫn lơ lửng, tỏa ánh sáng mê hoặc, nhưng không ai dám tiến tới nữa. Hắn lẩm bẩm:

“Thật hay giả, ta sẽ tìm ra. Nhưng trước hết, chúng ta phải sống sót!”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com