Nguyễn Minh Nhật dẫn đầu nhóm, bước qua cánh cửa đá đen bóng của bảo tháp, bóng tối lạnh lẽo bên trong như một cái miệng khổng lồ nuốt chửng họ trong tích tắc. Hắn khựng lại, tay siết chặt Mạt Nhật Thần Kiếm, đôi mắt đỏ rực lóe lên tia cảnh giác, sẵn sàng đối mặt với bất kỳ hiểm nguy nào đang chờ đợi. Nhưng chỉ trong một cái chớp mắt, bóng tối tan biến, nhường chỗ cho một luồng ánh sáng dịu nhẹ bùng lên từ phía trước, chiếu rọi không gian tầng đầu tiên của bảo tháp. Hắn nheo mắt, không phải vì sát khí hay áp lực, mà vì khung cảnh trước mặt hoàn toàn vượt ngoài dự đoán của một kẻ đã quen với máu lửa như hắn. Không có trận pháp giăng kín, không có quái thú gầm vang, mà là một bảo tàng lộng lẫy, tráng lệ như một cung điện ngầm từ thời viễn cổ, tràn ngập những kỳ trân dị bảo quý hiếm của Thương Khung Thần Vực thời hoàng kim.
Không gian rộng lớn như một đại điện ngàn trượng, trần tháp cao vút được khảm đầy ngọc lưu ly óng ánh, phát ra ánh sáng bạc dịu dàng như ánh trăng rằm, chiếu xuống những kệ đá trắng ngà và tủ kính trong suốt bày biện vô số bảo vật. Sàn nhà lát ngọc bích xanh thẳm, phản chiếu ánh sáng thành những vệt sáng loang lổ, như một bầu trời sao lấp lánh dưới chân. Trên mỗi kệ đá, những viên đan dược tròn trịa lơ lửng giữa không trung, tỏa ra hương thơm ngào ngạt khiến linh khí trong cơ thể rung động dữ dội – những viên huyết đan đỏ rực như máu tươi, mỗi viên lớn bằng nắm tay, bề mặt lấp lánh những hoa văn kỳ bí, được đồn đại là Huyết Long Đan, có thể giúp Đại Đế Cảnh sơ kỳ đột phá lên trung kỳ mà không tổn hại căn cơ. Bên cạnh là những viên linh đan ngũ sắc, ánh sáng chuyển đổi liên tục như cầu vồng, toả ra khí tức tinh khiết, nghe nói chỉ cần nuốt một viên, Đại Đế Cảnh trung kỳ cũng có thể chạm đến cao kỳ mà không lo phản phệ.
Xa hơn, những quyển trục cổ xưa lơ lửng trong không khí, phát ra ánh sáng huyền ảo, từng nét chữ trên đó như nhảy múa, tỏa ra khí tức mạnh mẽ khiến thần hồn rung động. Một quyển trục vàng nhạt khắc ghi Thương Khung Kiếm Quyết, một trong tam đại kiếm pháp thất truyền của Thần Vực, kiếm ý sắc bén từ đó tỏa ra, cắt qua không gian thành những vết rách nhỏ. Một quyển khác màu xanh thẳm, mang tên Huyền Thiên Đao Pháp, đao khí ngút trời, như muốn chém nát cả đại điện. Những mảnh vỡ thần binh treo lơ lửng trong tủ kính, mỗi mảnh đều ẩn chứa sức mạnh kinh người – một thanh kiếm gãy đen bóng, kiếm quang đỏ đen giống Mạt Nhật Thần Kiếm, một trường đao nứt tỏa đao khí huyết sắc, một cây thương vỡ phát ra chiến ý ngập trời. Góc đại điện, những gốc linh thảo quý hiếm mọc trong chậu ngọc, lá cây lấp lánh ánh sáng, tỏa linh khí nồng đậm như sương trắng, chỉ cần đứng gần cũng khiến đan điền nóng lên, như Thiên Niên Huyền Liên hay Vạn Thọ Linh Thảo, những thứ mà ngay cả đại năng Đại Đế Cảnh cũng thèm khát.
Minh Nhật đứng im, ánh mắt đỏ rực quét qua từng bảo vật, thầm nghĩ:
“Nơi này… Là bảo tàng của Thương Khung Thần Vực thời hoàng kim sao? Hay là một cạm bẫy được nguỵ trang dưới vẻ hào nhoáng?”
Hắn còn chưa kịp suy nghĩ thêm, Huyết Ma Lão Nhân bên cạnh đã hít sâu một hơi, đôi mắt đỏ ngầu dán chặt vào viên Huyết Long Đan trên kệ đá cách đó vài trượng. Lão run rẩy, giọng khàn khàn vang lên, đầy kích động:
“Huyết Long Đan… Truyền thuyết nói nó được luyện từ máu của Huyết Long Thần Thú, chỉ cần một viên, Đại Đế Cảnh sơ kỳ như lão phu sẽ đột phá lên trung kỳ trong một đêm, căn cơ vững chắc như bàn thạch! Lão phu đã mắc kẹt ở sơ kỳ cả trăm năm, trăm năm khổ luyện không bằng một viên đan này!”
Lão bước tới, tay run run vươn ra, ánh mắt dần trở nên dại đi, hơi thở dồn dập như con thú đói khát nhìn thấy mồi. Minh Nhật nhíu mày, quay sang nhìn Linh Dao – nàng cũng không giữ được bình tĩnh. Khuôn mặt tái nhợt thường ngày của nàng giờ ửng hồng, đôi mắt long lanh dán chặt vào một bình ngọc nhỏ chứa linh dịch óng ánh ánh sáng bạc, lơ lửng trong tủ kính gần đó. Nàng siết chặt Thánh Linh Ngọc Trượng, giọng run rẩy, gần như thì thào:
“Ngọc Tủy Linh Dịch… Có thể chữa lành mọi thương tổn, tăng tiến tu vi lên trung kỳ mà không cần khổ luyện. Ta… ta đã bị kẹt ở Đại Đế Cảnh sơ kỳ quá lâu, đây là cơ hội duy nhất!”
Lam Thiên Kiệt, người luôn trầm ổn như núi, cũng lộ vẻ kích động hiếm thấy. Hắn nhìn chằm chằm vào quyển trục Thương Khung Kiếm Quyết, đôi tay nắm chặt trận kỳ rách nát run lên, giọng trầm thấp nhưng không giấu được khát khao:
“Thương Khung Kiếm Quyết… Một trong tam đại kiếm pháp của Thần Vực. Nếu ta luyện thành, đừng nói trung kỳ, ngay cả Đại Đế Cảnh cao kỳ cũng trong tầm tay! Sức mạnh này… Ta phải có!”
Minh Nhật đứng yên, ánh mắt quét qua ba người đồng đội, thầm nghĩ:
“Đại Đế Cảnh… Dù là sơ kỳ hay trung kỳ, lòng tham đột phá vẫn là ngọn lửa không bao giờ tắt. Nhưng nơi này… Quá hoàn hảo, quá dễ dàng!”
Hắn cũng cảm nhận được sức hút từ những bảo vật. Thanh kiếm gãy đen bóng gần đó, kiếm quang đỏ đen giống Mạt Nhật Thần Kiếm, như đang thì thầm với hắn, khiến tim hắn đập nhanh hơn, một giọng nói mơ hồ vang lên trong đầu: “Ngươi muốn mạnh hơn, hãy lấy ta!” Nhưng hắn nhanh chóng lắc đầu, ký ức từ kiếp trước – khi hắn từng là Huyền Nhật Đại Đế, sở hữu vô số kỳ trân dị bảo – lóe lên, kéo hắn khỏi cơn mê hoặc. Hắn nghiến răng, tự nhủ:
“Không đúng! Bí Cảnh này chưa bao giờ ban thưởng mà không thử thách!”
Hắn quay sang nhìn đồng đội, và điều hắn thấy khiến thần hồn rung lên cảnh giác. Huyết Ma Lão Nhân đã lao tới gần viên Huyết Long Đan, tay vươn ra, ánh mắt không còn tỉnh táo, đỏ ngầu như bị ma ám, hơi thở nặng nề, cơ thể căng cứng như sắp bùng nổ. Lão gầm lên:
“Không ai được cướp của lão phu! Đây là của ta!”
Linh Dao thì ôm chặt bình Ngọc Tủy Linh Dịch vào ngực, đôi mắt mơ màng, miệng lẩm bẩm những lời vô nghĩa:
“Chỉ cần nó… Ta sẽ mạnh hơn… Không ai cười ta nữa…”
Lam Thiên Kiệt nắm quyển Thương Khung Kiếm Quyết, ngón tay run rẩy, ánh mắt lóe lên tia điên cuồng, cười lớn:
“Kiếm pháp này là của ta! Ai dám tranh, ta chém!”
Minh Nhật nhíu mày, thầm nghĩ:
“Lòng tham đã biến họ thành kẻ điên! Nếu không ngăn lại, họ sẽ tự giết nhau!”
Huyết Ma Lão Nhân vung trường đao đỏ máu, đao khí chém loạn xạ, suýt trúng Linh Dao. Nàng hét lên, Thánh Linh Ngọc Trượng phát sáng, bắn ra một luồng sáng bạc về phía lão. Lam Thiên Kiệt cười điên dại, giơ trận kỳ, kiếm khí từ quyển trục bay ra, cắt nát một kệ đá gần đó. Minh Nhật hét lớn:
“Dừng lại!”
Nhưng tiếng hét của hắn bị át đi bởi tiếng gầm gừ và tiếng va chạm của đao khí, linh quang. Hắn nghiến răng, Mạt Nhật Thần Kiếm rung lên, thầm nghĩ:
“Không còn cách nào khác… Họ sẽ tranh giành đến chết!”
Hắn giơ kiếm, kiếm quang đỏ đen bùng cháy, chuẩn bị lao vào giữa lằn ranh hỗn loạn để ngăn cản ba người đồng đội đã mất kiểm soát.