Đại Nha Hoàn Của Tiểu Thư Đi được nửa đường, ta bỗng thấy rùng mình, ngoái đầu nhìn lại. Lạ thay, phía sau kiệu ban đầu sáu người lại có thêm hai người đi theo, khiến ta hoảng hốt. Dù thấy lạ, chuyện này cũng không ảnh hưởng tới lễ trình. Tám người khiêng, danh chính ngôn thuận, ta còn thầm mừng trong bụng. Lễ cưới của trắc phi không bằng chính phi, phải bỏ qua nghi thức bái đường, nhưng dù sao tiểu thư là đích nữ Tướng quân phủ, nên phủ Thành vương vẫn phát thiệp mở yến, mời khắp vương công quý tộc đến uống rượu mừng. Thành vương từ cửa phụ đỡ tiểu thư xuống kiệu, chỉ căn dặn vài câu với mấy bà tử bên trong, rồi quay đi tiếp đãi khách khứa. Trong phòng chỉ còn lại ta hầu hạ bên cạnh tiểu thư. Không nén được xúc động, ta ghé sát vào tai nàng, thì thầm: “Tiểu thư… là kiệu tám người khiêng.” Tiểu thư phủ khăn đỏ, yên lặng ngồi đó không nói lời nào, rất lâu sau mới “Ừm” một tiếng. Không rõ trải qua bao lâu, sắc trời dần tối, Thành vương mới bước vào. Ngài vén khăn hồng, hỉ bà miệng nói lời cát tường, rót rượu hợp cẩn. Hai người uống xong, coi như lễ thành. Hỉ bà tung lạc, nhãn, hạt sen, hồng táo lên giường, miệng chúc “tảo sinh quý tử”, rồi nháy mắt ra hiệu cho mọi người lui ra. Đến cửa, ta bỗng quay người đứng lại, giả giọng trầm hô lớn: “Phu thê đối bái! Tống nhập động phòng!” Tiểu thư thoáng sửng sốt, rồi che miệng phì cười không dứt. Ngay cả vị Thành vương luôn sắc mặt lạnh lùng kia, cũng thoáng lộ thần sắc kinh ngạc. Hỉ bà luống cuống kéo ta lại, đóng cửa phòng ngay tức khắc. Ta vừa ra được vài bước, trong phòng liền vang lên một tiếng: “Ái da!” Tiếng tiểu thư cười càng giòn hơn. Sáng hôm sau, ta tới phòng tân hôn hầu rửa mặt. Chỉ thấy Thành vương đứng trong, còn tiểu thư thì uể oải nằm nghiêng trên giường, chưa có ý định rời chăn. Lý ma ma vừa thấy liền cau mày, trách: “Vương phi sao còn không dậy hầu vương gia rửa mặt thay y phục?” Tiểu thư đang định vùng dậy, thì Thành vương nói: “Không cần, cứ để nha hoàn làm là được.” Rồi chàng quay sang nói với tiểu thư: “Trong vương phủ không cần nhiều quy củ đến vậy.” “Sau bữa sáng nàng theo ta vào cung bái kiến mẫu phi, chiều có thể đến thỉnh an tại Triệu thị, ngoài ra không cần câu nệ.” Dứt lời liền quay người rời đi trước. Tiểu thư gật đầu vâng dạ, chờ chàng đi rồi liền ngoắc ta lại gần. Kéo ta ngồi cạnh mép giường, nàng ghé sát tai ta thì thầm: “Kim chỉ muội thêu trên chăn, đ.â.m vào m.ô.n.g vương gia rồi.” Chính phi Triệu thị là người dễ gần, chưa từng làm khó tiểu thư, thậm chí thường xuyên tới làm bạn trò chuyện. Triệu thị từng nói: “Hậu viện toàn những kẻ không lên được mặt bàn, ngu dốt tầm thường. Chỉ có Thẩm tiểu thư mới là người thông minh.” “Ta chẳng hiểu vì sao bọn họ cứ tranh giành tình cảm, lại càng không hiểu sao phải đem cả đời cược vào một nam nhân?” Tiểu thư đáp: [Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - “Người với vương gia là thanh mai trúc mã, nói vậy chẳng phải bạc tình lắm sao?” Triệu thị chỉ nhàn nhạt cười: “Tình cảm càng nhạt, địa vị càng vững.” Ta chẳng hiểu tâm sự nữ nhân hậu viện, nhưng Thành vương rõ ràng là một vị cân bằng đại sư. Ngày mồng năm đến chỗ Triệu thị, ngày mồng bảy ghé qua tiểu thư, các thị thiếp khác thì mỗi tháng được ghé thăm một lần. Dù vậy, ta vẫn cảm thấy Thành vương thích tiểu thư nhiều hơn. Bởi ngài thường đến dùng cơm trưa. Một lần hai lần còn nói là thuận đường, nhưng mỗi ngày đúng giờ đều tới, thì ai mà không sinh nghi? Tiểu thư thì thấy ngài đến ăn nhiều, lén nhờ quản sự xin thêm… phí dùng cơm. Chuyện đó chẳng mấy chốc tới tai Thành vương, hôm sau không thấy ngài đến nữa. Ta và tiểu thư không thấy gì lạ, chỉ có Lý ma ma cuống quýt như kiến trên chảo nóng. Tiểu thư thầm nói với ta: “Nam nhân gì đâu, keo kiệt nhỏ nhen. Ăn không mỗi ngày, nhắc tới bạc là biến mất!” Chẳng biết sao, câu ấy lại lọt tới tai Thành vương. Kết quả… Không những ngài không giận, chàng còn tăng bạc hàng tháng cho tiểu thư. Từ đó, ngài ấy không chỉ có mặt lúc trưa, mà tối cũng đến ăn, ăn tới ba bát liền, khiến tiểu thư sắc mặt đen như đáy nồi. Một đêm nọ, tiểu thư thèm ăn, sai bếp nhỏ nấu một bát vằn thắn, định bụng dùng khuya. Nửa đêm, Thành vương hớt hải chạy tới như sợ nàng ăn mà không đợi. Kết quả… quả nhiên chẳng còn giọt nước nào. Khi ấy, ta thật sự hoài nghi ánh mắt của lão gia. Một kẻ như Thành vương, suốt ngày chỉ biết chuyên chú vào bữa cơm. Thì có gì đáng để tiểu thư phải chịu uất ức, làm thân trắc phi? Thế nhưng… lão gia vẫn là lão gia. Năm thứ hai sau khi tiểu thư xuất giá, Hoàng đế băng hà, Thành vương đăng cơ. Tiểu thư được sắc phong làm Quý phi. Cả nhà đều rạng rỡ vinh hoa. Còn ta cũng theo vào cung, trở thành Cung nữ chưởng sự. "Hỉ Nhi, hôm nay bữa trưa thêm một món khổ qua xào chay, hoàng thượng là ghét nhất món này đấy." "Dạ nương nương, nô tỳ tuân chỉ." Sau khi tiểu thư gả vào vương phủ, ta vẫn quen miệng gọi nàng là “tiểu thư”. Nhưng từ lúc vào cung, quy tắc không cho phép lơi là, ta sửa miệng gọi nàng là Quý phi nương nương. Vương gia đăng cơ làm hoàng đế, cũng không còn là cao thủ giữ cân bằng thuở nào. Giờ trong hậu cung, ai ai cũng đồn rằng Thẩm Quý phi độc chiếm thánh sủng. Toàn là giả. Chẳng qua là bề ngoài mà thôi. Hoàng thượng ngày ba bữa đều ăn ở cung quý phi, ăn không nổi nữa thì kéo nương nương ra đánh một bài quyền tiêu thực. Về sau, quý phi đành đến bẩm với hoàng hậu, nhờ ngài khuyên hoàng thượng mưa móc đều rải, đừng cứ bám mãi một con dê mà vặt đến trụi lông như thế. [Mưa móc đều rải: Ý chỉ vua ban ân huệ, tình yêu, ân sủng… một cách công bằng cho tất cả hậu phi, chứ không chỉ thiên vị một người.] Hoàng hậu thì ngoài mặt đồng ý, nhưng bên trong chẳng động tĩnh gì. Rõ ràng là chẳng thèm quản. Sau đó, quý phi mượn cớ thưởng hoa, lệnh ta lấy mấy gốc mẫu đơn trắng trong vườn đem nhuộm thành màu sặc sỡ, rồi mời các phi tần đến cùng thưởng trà.
Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com
Báo lỗi chương