Đại Nha Hoàn Của Tiểu Thư

Chương 5



Khi ấy vừa hay thiếu tướng quân đi vào viện, cũng hứng thú hỏi:

“Ta muốn xem ai lại muốn chuộc cái đuôi nhỏ của muội muội ta đây.”

Ta hậm hực cúi đầu hành lễ:

“Tham kiến thiếu tướng quân. Nô tỳ đi bẩm tiểu thư một tiếng.”

Nha đầu kia vội cản:

“Để ta đi bẩm cho, cửa sau thật sự có người đến đó.”

Ta kinh ngạc mở to mắt: “Sao có thể chứ…”

Ta không phải bị bắt cóc bán đi, mà là do chính tay phụ thân bán ta đổi lấy hai lượng bạc.

Nhưng bán tín bán nghi, ta vẫn cất bước chạy ra cửa sau.

Biết đâu thật sự ở nhà có chuyện xảy ra, chẳng hạn như… phụ thân qua đời?

Từ xa không nhìn rõ mặt, chỉ biết là nam nhân.

Ta bước nhanh tới, dè dặt hỏi:

“Xin hỏi… ngài là?”

Người ấy áo mỏng, mặt bị lạnh đến ửng đỏ, mở miệng thở ra từng ngụm khí trắng:

“Tại hạ tên là Lục Chi Đình, quê ở Tứ Thủy, hôm nay đến tìm người thân.”

Ta sững lại, rồi nghẹn ngào thốt: “Ca ca?”

Người ấy quả nhiên là huynh ruột của ta, nhiều năm không gặp, nay đã cao lớn tuấn tú, phong độ bất phàm.

“Muội là… Tiểu Bình?”

Huynh nắm lấy tay ta, đôi mắt đỏ hoe.

Ta khẽ rút tay ra, giọng pha chút ấm ức:

“Huynh đến làm gì? Ta sớm đã bị bán vào vương phủ, nay chẳng còn là Lục Chi Bình gì nữa, ta tên là… Hỉ Nhi.”

“Lúc phụ thân bán muội, ta không hề hay biết.”

“Khi ta trở về mới biết sự tình đã thành. Chỉ vì hai lượng bạc, mà phụ thân nỡ bán đi nữ nhi của mình, chuyện đó sao mà chịu được!”

Giọng huynh ấy mang theo phẫn nộ.

“Ta từng muốn tìm muội về, nhưng tìm thế nào cũng không ra… Thôi không nhắc nữa, nay tìm được là tốt rồi.”

Ta cố nén cảm xúc, giọng khàn khàn nhưng bình thản: “Tìm được rồi… thì sao?”

Huynh nhất thời không đáp được:

“Tìm được rồi, tất nhiên là về nhà cùng ta, phụ mẫu biết ắt sẽ rất vui.”

Ta lắc đầu:

“Ta không muốn về. Ca ca, huynh có từng nghĩ vì sao phụ thân lại bằng lòng cho huynh tìm ta không?”

“Sau Tết, ta tính theo tuổi là mười bốn.”

“Về nhà, chẳng phải liền phải bàn chuyện hôn sự, rồi năm sau gả vội đi sao?”

“Huynh cho rằng họ là vì nhớ thương, vì áy náy?”

“Không đâu, chẳng qua là huynh đến tuổi nghị thân, cần ta góp sính lễ làm mặt mũi cho huynh thôi.”

Ta vẫn nghĩ ca ca ta là người hiểu chuyện, nhưng giờ nhìn nét mặt mơ hồ của huynh ấy, e rằng bao năm qua chỉ vùi đầu đọc sách thánh hiền, chẳng nghĩ đến điều này.

Huynh đứng đó, mày cau lại, im lặng.

Ta hít sâu, tiếp lời:

“Ca ca, hiện tại ta sống rất tốt. Tính ra ta đã vào phủ được bảy năm, chủ tử đối đãi ta rất tử tế.”

“Ta ăn đủ, mặc ấm, lễ tết còn được phát thưởng. Còn ở nhà, ta phải nhường nhịn đệ đệ, thương ca ca, nghĩ cho phụ thân, giúp đỡ mẫu thân…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Nói không ngoa từ khi biết nhớ đến trước ngày bán đi, ta chưa từng được ăn một bữa no.”

“Chỉ có duy nhất ngày bị bán đi, mẫu thân mới nấu một bát mì trắng có hai quả trứng gà.”

Ca ca nghe đến đây, siết chặt tay.

“Yên tâm, lần này về nhà, ta nhất định thay muội nói rõ với phụ mẫu…”

Ta cười khẽ, lại nói:

“Huynh nghe ta kể tiếp. Bát mì ấy, ta ăn trong sợ hãi. Một quả ta chia cho đệ đệ, quả còn lại cũng không dám ăn hết vì ta quá sợ họ.”

“Khi đó ta mới hiểu, khi điều mong muốn bỗng dưng trở thành hiện thực, thứ đầu tiên cảm nhận được không phải niềm vui, mà là nỗi hoảng loạn.”

“Xin lỗi… Mỗi lần ta về nhà, đều thấy muội đứng dưới gốc cây lớn đầu làng chờ, nhìn thấy bóng ta, liền chạy đến cười rạng rỡ… Ta vẫn tưởng muội sống rất tốt.”

Giọng ca ca khẽ khàng, dáng lưng vốn thẳng thớm cũng khom xuống.

Ta biết… thật ra chuyện này không phải lỗi của huynh.

Huynh ấy đến giờ vẫn nghĩ đến ta, đã là điều ta cảm kích nhất rồi.

Ta chậm rãi bước tới, ôm lấy huynh:

“Ca ca, huynh đừng buồn. Không chỉ mình ta, mọi nữ nhi trong làng đều sống như vậy.”

“Ta chưa từng oán hận huynh, cũng chưa từng trách cứ ai trong nhà.”

Ta ngẩng đầu nhìn người ca ca năm xưa của mình:

“Biết tin huynh sắp về, ta cũng từng ngày mong đợi. Nhưng… giờ điều ta thật lòng muốn tiếp tục làm nha đầu trong phủ lớn.”

Huynh đặt bàn tay rộng lớn lên lưng ta, thì thầm: “Xin lỗi, đã khiến muội thiệt thòi nhiều năm…”

Khi còn ở nhà, bị đối xử bất công ta không khóc.

Bị bán cho người ta vẫn không rơi lệ.

Thế nhưng lúc này đây, nước mắt ta rốt cuộc không ngăn nổi.

Cuối cùng, ca ca thất thểu quay người rời đi, Tuyết vẫn rơi mãi, dần phủ kín dấu chân sau lưng huynh… Tựa như huynh chưa từng đến.

Vừa sang tháng Giêng, việc nghị thân của tiểu thư liền được đưa lên bàn thảo.

Thế nhưng, tiểu thư tựa hồ chỉ khóc một đêm, rồi lại trở về dáng vẻ ngày thường kiêu sa, vô ưu, ngày ngày tìm vui.

Hôm nay hiếm khi thiếu tướng quân chủ động muốn đưa tiểu thư ra ngoài cưỡi ngựa, Tiểu thư cũng vô cùng phấn khởi.

Nàng mặc sẵn kỵ phục màu đỏ, buộc tóc đuôi ngựa cao vút, Trán thoa điểm hoa điệp đỏ như máu, ánh mắt long lanh, đuôi mắt hơi xếch, giữa nét tươi sáng lại lộ ra anh khí của con nhà tướng môn.

Nàng cưỡi trên tuấn mã màu đen, nhẹ nhàng khiến vó ngựa tung lên cao, cảnh tượng ấy khiến ta đứng bên cũng toát mồ hôi lạnh.

Nhưng tiểu thư thì cười suốt, cổ nàng choàng lông thỏ tuyết trắng, gò má ửng hồng, hơi thở hóa thành làn khói trắng, lớn tiếng gọi ta:

“Hỉ Nhi! Ngươi xem bản tiểu thư lợi có hại không!”

“Tiểu thư đương nhiên lợi hại, thiên hạ vô song!”

Ta ôm lò sưởi nhỏ chạy đến đưa nàng sưởi.

Tiểu thư không xuống ngựa, chỉ ngoắc ta lấy cung tên, rồi quay sang thiếu tướng quân:

“Đến đây, đấu với ta một trận!”

Chưa kịp chờ thiếu tướng quân đáp, đã có một nam tử cưỡi cao mã hùng tráng bước tới, tiếp lời:

“Không bằng, để tại hạ đấu cùng Thẩm tiểu thư một phen.”

Tiểu thư cười đáp:

“Tốt, vậy quy củ do để ta định.”

Nàng chỉ tay về phía cây lớn cách đó trăm bước:

“Ngươi và ta mỗi bên chọn một người, đứng dưới cây, đầu đội một một quả táo.

Mỗi người ba mũi tên, ai trúng nhiều hơn thì thắng.”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com