"Bọn nhỏ mới thu về, còn chưa kịp dạy bảo, khiến tiểu thư chê cười rồi."
Vị tiểu thư ấy cười đến nỗi ôm bụng thở không ra hơi, kéo tay một phụ nhân bên cạnh xoa bụng, rồi chỉ vào ta nói:
"Ta muốn đứa ‘nhất bái thiên địa’ kia!"
Vì chuyện ấy, nàng đặt tên ta là Hỉ Nhi.
Từ đó trên đời chẳng còn ai tên là Lục Chi Bình và cũng chẳng còn ai gọi ta ta là Tiểu Táo nữa.
Sau cùng chỉ còn một cái đuôi nhỏ bám theo sau đại tiểu thư phủ Tướng quân – Tên gọi: Hỉ Nhi.
Người đời thường chê kẻ hầu hạ bên người quyền quý như ta là chó săn, nhưng ta lại tự hào mình là chó săn tận tụy nhất.
Tiểu thư lười biếng, là ta canh gác.
Tiểu thư vượt tường, là ta kê thang.
Tiểu thư đánh người, là ta dâng ghế.
Lý ma ma bảo ta làm việc thì không siêng năng, nhưng gây họa thì đứng đầu.
Ta cố gắng quét sân, mà chổi quét còn cao hơn cả người ta, nên mãi vẫn không điều khiển nổi.
Theo tiểu thư đi rửa mặt, ta do chân ngắn nên vấp ở ngưỡng cửa, làm nước hắt hết lên người nàng.
Ta cẩn thận học trang điểm nhưng ta lại tô ra son đỏ phấn trắng, môi hồng mắt sắc, ai nhìn cũng tưởng thấy ma.
Ta đến nay vẫn còn bình an trong phủ, hoàn toàn là nhờ tiểu thư thương yêu che chở.
Lý ma ma mỗi lần muốn phạt ta, nàng đều lên tiếng bênh vực:
"Chỉ là đứa trẻ, làm sao mà giỏi ngay được."
Vì thế việc của ta mỗi ngày chỉ là ở bên cạnh giúp tiểu thư giải sầu.
Tỷ như giờ đây, ta vừa ngắt mấy lá lan quý của lão gia chỉ để bện cho tiểu thư một con châu chấu cỏ.
Tiểu thư thì đang luyện chữ bên cửa sổ, ta bưng con châu chấu đến gần, ngó vào nét chữ thanh tú của nàng, chỉ vào một chữ rồi reo lên:
"Chữ này nô tỳ biết! Là chữ ‘Bình’ trong ‘Bình Quả’!"
[Bình quả: quả táo]
Tiểu thư lắc đầu, lại viết bên cạnh một chữ khác:
"Chữ này mới là ‘Bình’ trong ‘Bình Quả’, còn chữ kia là ‘Bèo’ trong ‘bèo nước gặp nhau’."
Ta ngơ ngác hỏi:
"Bèo nước gặp nhau là gì ạ?"
Tiểu thư kiên nhẫn giảng:
"Chỉ những người không quen biết, vô tình gặp gỡ."
Ta đặt con châu chấu cỏ lên nghiên mực của nàng:
"Vậy nô tỳ với tiểu thư cũng là bèo nước gặp nhau rồi."
Tiểu thư bị ta chọc cười:
"Cũng là ý đó, chỉ có việc ngươi với ta bèo nước gặp nhau, nhưng ngươi khi đó lại đòi… bái đường thành thân với ta cơ mà!"
Ta đỏ mặt, nhỏ giọng phản bác:
"Lúc ấy nô tỳ còn nhỏ, đâu hiểu chuyện gì…"
Tiểu thư đặt bút xuống, xoa đầu ta: "Giờ ngươi cũng còn nhỏ."
Ta bĩu môi: "Nô tỳ tám tuổi rồi đó!"
Nhưng ta cũng chợt nhớ, tiểu thư năm nay đã đến tuổi cập kê, tóc đã vấn cao, cài đủ loại trâm ngọc.
So với nàng mười hai tuổi, ta tám tuổi, quả là còn nhỏ thật.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Đi, ta đưa ngươi ra ngoài dạo chơi."
Tiểu thư gom đồ trên bàn lại tùy tiện rồi đứng dậy.
"Ơ? Lại trèo tường sao?"
Ta nhớ lần trước, vì theo tiểu thư lén ra ngoài ta bị Lý ma ma đánh mông, đến giờ vẫn còn thấy đau!
Tiểu thư vỗ m.ô.n.g ta một cái:
"Lần này sẽ không bị đánh đâu, ta sẽ xin đại ca dẫn chúng ta ra ngoài rồi."
Mắt ta sáng rỡ, lập tức lon ton chạy theo phía sau tiểu thư.
“Đại ca, huynh đưa muội ra ngoài đi mà!”
Tiểu thư níu tay áo đại thiếu gia, bắt đầu nũng nịu:
“Muội không phải là muội muội mà huynh thích nhất, thích nhất, thích nhất sao?”
“Trong nhà chúng ta chỉ có mình muội là muội muội… có ai mà so đâu.”
Đại thiếu gia vừa từ võ trường trở về, đang ngồi ở tiền sảnh cầm bình trà uống nước.
Lão gia vừa hạ triều, thấy vậy liền phất tay:
“Ngươi đưa muội muội ngươi ra ngoài đi dạo một vòng đi, khỏi để nàng ở đây phải phá nhà phá cửa mãi.”
“Nhưng không thể muội ấy ra ngoài rồi phá nhà người khác được, khi đó lại phải bồi thường đó.”
Đại thiếu gia đưa tay đỡ trán, nhìn muội muội đang chớp đôi mắt to tròn lấp lánh với mình, cuối cùng cũng chịu thua:
“Đi nhanh đi, kẻo ta đổi ý!”
Tiểu thư mừng rỡ, lập tức kéo tay đại ca bước đi.
Đi được hai bước nàng liền ngoảnh đầu, túm tay ta kéo theo:
“Đi thôi, đi thôi, một tấc thời gian bằng một tấc vàng, mà tấc vàng cũng chẳng mua nổi niềm vui đâu!”
Tiểu thư từ bé đã hoạt bát dễ thương, được lão gia hết mực yêu chiều.
Mỗi khi phu nhân muốn phạt nàng, lão gia lại ra mặt bênh vực, khiến nàng càng thêm nghịch ngợm.
May mà có Lý ma ma nghiêm khắc dạy dỗ, nàng mới miễn cưỡng giữ được dáng vẻ danh môn khuê tú trước mặt người ngoài.
Chứ thật ra, sau lưng thì nào là cưỡi ngựa múa thương, nào là chọc mèo đùa tiểu khuyển, thậm chí còn nấp sau đại ca huýt sáo trêu các tiểu cô nương xinh đẹp.
Mà những chuyện ấy… đâu thể thiếu quân sư đứng sau là ta đây!
Lý ma ma thường mắng ta: “Toàn bày trò mất mặt!”
Lần nào ta cũng cúi đầu nhận lỗi: “Nô tỳ biết sai, lần sau… vẫn dám tiếp!”
Tiểu thư thì chẳng đồng tình:
“Chút khôn vặt có hề chi, thế gian người đại trí có được mấy ai?”
Ta nghe thế thì gật đầu lia lịa.
Một nha đầu như ta mà thật có mưu lược bình thiên hạ, trị quốc an bang như lời lão gia giảng, thì chẳng phải đàn ông thiên hạ đều trở thành trò cười đó sao?
“Thẩm huynh thật có phúc, trái ôm phải ấp.”
Mấy vị công tử quen thân với đại thiếu gia gặp trên phố, cười đùa trêu ghẹo.
Đại thiếu gia một tay dắt tiểu thư, một tay xách ta đang vừa đi vừa ăn bánh bao thịt, trừng mắt đáp:
“Phúc này cho ngươi, ngươi có dám nhận không?”
Xách theo tiểu muội kém mình sáu tuổi, thêm một nhóc tì như ta chạy lăng xăng phía sau.
Đại thiếu gia vốn có phong độ nhà tướng, lúc này trông cũng hơi có phần khôi hài.
Mấy vị công tử cười vui vẻ, có người mời:
“Nghe nói phía trước mới mở trà lâu, chẳng bằng cùng đi xem thử?”
Đại thiếu gia định từ chối, nhưng tiểu thư khẽ kéo tay áo, ngước mắt nói nhỏ: