Tiểu thư sinh ra đã cao quý, còn ta chỉ là người hầu hèn mọn.
Ta mỗi lần phạm lỗi, Lý ma ma thường bảo như vậy.
Ta nghe mà không hiểu.
Tiểu thư sinh ra vốn là tiểu thư, nha hoàn sinh ra vốn là nha hoàn, rõ ràng là chuyện đã định sẵn từ khi đầu thai.
Ta bị bọn buôn người bán vào vương phủ khi vừa tròn sáu tuổi.
Hôm ấy, phụ thân xưa nay keo kiệt lại phá lệ mua cho ta một xâu hồ lô đường, chỉ cho mình ta, không cho ca ca và đệ đệ.
Sáng sớm xuất môn, mẫu thân nấu cho ta một bát mì lớn, bên trong có đến hai quả trứng gà.
Đệ đệ thèm đến đỏ mắt, toan giơ đũa cướp.
Mẫu thân nghiêng đầu quát lớn:
"Đó là phần riêng cho tỷ tỷ con!"
Đệ đệ được cưng chiều từ nhỏ, lần đầu bị mắng, nên sững người không dám nhúc nhích.
"Cho đệ này." Ta gắp một quả trứng cho đệ đệ.
Mẫu thân định ngăn lại, ta chỉ nói:
"Con ăn ít lắm, nhiều vậy ăn con ăn không hết."
Mẫu thân ngơ ngác nhìn ta, rồi khẽ xoa đầu, dịu giọng: "Con đúng là một đứa trẻ ngoan."
Ta là thứ nữ trong nhà.
Trên có ca ca đang đọc sách, dưới là tiểu đệ kém ta hai tuổi.
Rõ ràng đều là hài tử, nhưng ta lại bị ép phải sớm hiểu chuyện.
Đó là lời của Vương Phán Đệ tỷ tỷ ở sát vách nói.
Tỷ ấy là con thứ hai, ở dưới còn hai muội muội nữa, cả bốn tỷ muội, trước mặt đệ đệ út mới sinh năm nay đều hóa thành kẻ ở dưới.
Phán Đệ tỷ tỷ ngồi trên ghế nhỏ trước cửa nhà vừa đan giỏ tre, vừa ngẩng đầu nhìn ta và muội tư Vương Niệm Đệ đang chơi dây, miệng bảo:
"Đại tỷ năm nay sắp gả đi rồi, cuối cùng tỷ ấy cũng có thể rời khỏi nhà."
Ta hỏi: "Rời nhà rồi thì sẽ tốt lên sao?"
Tỷ ấy nghiêm túc nghĩ một hồi rồi đáp:
"Phải gả được cho người có lương tâm, sau đó lại sinh được con trai, thế mới gọi là tốt."
Năm đệ đệ ra đời, ta mới bốn tuổi, nhưng tiếng mẫu thân gào thét trong cơn đau và bát nước m.á.u bưng ra sau đó đến nay vẫn khiến ta kinh hoàng.
"Vậy ta không đi lấy chồng nữa."
"Thế thì muội sẽ thành tiểu muội già không ai rước, để hàng xóm chê cười rồi!"
Phán Đệ ôm muội tư cười ngặt nghẽo cùng ta.
Khi ấy chẳng ai ngờ, người đầu tiên rời đi lại là ta.
Không phải đầu đội khăn hồng, được kiệu hoa rước đi, mà là được người ta dùng hai lượng bạn bán cho nhà quyền quý làm nha hoàn.
Năm văn tiền = một đấu gạo.
Một ngàn văn = một lượng bạc.
Ta đếm ngón tay cũng không tính nổi, một đứa như ta có thể đổi bao nhiêu đấu gạo.
Cầm đầu bọn buôn người là một phụ nhân lùn béo, mặt lạnh như tiền.
Thấy ta không khóc không nháo, sắc mặt bà ta dịu đi phần nào:
"Năm nay mất mùa, ngươi cũng đừng trách cha mẹ ngươi. Nếu không theo ta, cả nhà ngươi đều sẽ phải chịu đói, chịu rét."
Ta ngẩng đầu hỏi: "Ta ăn ít hơn một chút cũng không được sao?"
Chưa đợi bà ta trả lời, trong phòng bỗng vang lên tiếng khóc nức nở của một bé gái:
"Ta muốn về nhà… ta muốn mẹ…"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mấy bé gái khác cũng lần lượt òa khóc, làm ta giật cả mình.
Ta chẳng biết bây giờ có nên khóc theo hay không.
Phụ nhân béo quát lớn:
"Im hết! Khóc nữa thì lão nương đây đem tất cả tụi bây đều bán vào kỹ viện!"
Lũ nhỏ bị dọa sợ, chỉ dám nghẹn ngào, không ai dám lớn tiếng.
Ta phản ứng lúc nào cũng chậm nửa nhịp, bèn hỏi:
"Họ không cần chúng ta nữa, sao còn muốn quay về?"
Phụ nhân béo nghe vậy thì tỏ vẻ hài lòng, gật đầu nói:
"Tuổi còn nhỏ mà nghĩ thông suốt. Các ngươi cũng vậy, nghĩ thoáng sớm một chút, khổ cũng nhẹ đi.”
“Lão nương đây không kiếm tiền dựa vào bán thân con gái nhà lành. Các ngươi đều là đi làm nha hoàn cho nhà giàu, đến đó siêng năng lanh lợi thì tương lai đều có thể sống tốt có ngày tốt lành."
Từ khi chào đời đến nay, ta sống toàn đều là những ngày khổ cực, nên "Ngày tốt lành" trong miệng bà ấy rốt cuộc ra sao, ta cũng không tưởng tượng nổi.
Bà béo đi đi lại lại trong phòng, soi kỹ mặt từng bé gái một.
Đứa nào xinh thì bị túm ra đứng thành một hàng riêng.
Tới lượt ta, bà chỉ liếc qua loa hai cái:
"Đứa nào xinh đẹp, đến tuổi thì vào hầu các thiếu gia trong phủ, ấy là con đường tốt nhất mà các ngươi có thể có được."
Xem ra ta chẳng có cái mệnh ấy rồi.
Nhìn bóng mình lờ mờ trong nước, một khuôn mặt ném vào đám đông cũng chẳng ai nhớ nổi, ta âm thầm chán nản.
Bụng lại "ọc ọc" kêu đói.
Không biết bát mì ta chưa ăn hết trước lúc rời đi, bên dưới còn cái trứng gà mà ta cố ý giấu đi, không biết có bị ai phát hiện không.
Nếu cha mẹ thấy rồi, không biết có nhớ đến đứa con gái thứ hai vừa hiểu chuyện vừa dư thừa này không.
Dù chỉ nhớ trong chốc lát cũng được.
Ta cùng năm sáu bé gái khác đứng thành một hàng, bà béo thì đang nịnh nọt giới thiệu với một vị trung niên áo mũ chỉnh tề trước mặt:
"Đứa này dung mạo xinh xắn, đứa kia thì biết chữ, đứa nữa giỏi nữ công còn đứa thì sức lực dồi dào."
Tới lượt ta, bà ta ngập ngừng vài giây rồi nói:
"Đứa này…là lanh lợi nhất."
Miệng lưỡi con buôn, lời nào chẳng phải là giả dối?
Bỗng có một vị tiểu thư trạc mười tuổi, thân vận gấm vóc, từ cửa hông bước vào:
"Lý quản gia, đang chọn nha hoàn cho ta sao?"
"Vâng, tiểu thư."
Lý quản gia cúi rạp người, rồi trừng mắt quát bọn ta:
"Còn không mau hành lễ với đại tiểu thư!"
Hành lễ? Hành thế nào?
Một nha đầu thôn dã như ta nào từng học qua lễ nghi gì?
Ý nghĩ chợt loé lên, ta tỉnh ngộ, lập tức "phịch" một tiếng quỳ rạp xuống đất, gào lớn:
"Nhất bái thiên địa!"
Tiếng gọi cố tình kéo dài khiến Lý quản gia giật cả mình.
Thấy ta quỳ, những nha đầu chưa biết chuyện khác cũng ùa ùa theo quỳ xuống,
Vị tiểu thư kia bật cười khanh khách.
Thấy phản ứng ấy, ta âm thầm đắc ý: Quả nhiên không phụ lời bà béo tán tụng ta lanh lợi.