Đại Nha Bán Đậu Phụ

Chương 7



Đại phu đến châm cứu cho Nhị Nha, lại kê hai thang thuốc, nói chỉ cần có thể qua được tối nay là ổn.

Ta rơi nước mắt canh bên giường, sợ rằng chỉ cần nhắm mắt lại, sẽ không còn nhìn thấy Nhị Nha nữa.

Khi gà gáy tiếng thứ ba, Nhị Nha đã tỉnh lại.

Ta sắc thuốc đút cho muội ấy uống, trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng rơi xuống đất.

Ở nhà chăm sóc Nhị Nha mười ngày, sau khi xác nhận muội ấy không sao, ta dẫn hai đứa cùng ra trấn.

Đi trên đường, Nhị Nha vẫn không tin mà hỏi: "Đại tỷ, chúng ta thật sự muốn mua ruộng sao?"

Ta cười gật đầu.

Mấy ngày nay, ta nghĩ đi nghĩ lại, vẫn không yên tâm để hai đứa ở nhà một mình.

Lần trước may mắn gặp được Thúy Hoa thẩm, nếu không, không biết chuyện gì sẽ xảy ra.

---

Đến nhà lý chính, trình bày rõ ý định, ông ấy vuốt râu hỏi ta có bao nhiêu tiền, muốn mua bao nhiêu đất, là đất hoang hay ruộng tốt.

"Đất hoang năm trăm văn một mẫu, ruộng đất vàng một lượng, ruộng đất đen gần sông hai lượng ba, nha đầu Lưu gia, ngươi muốn mua loại nào?"

Ruộng đất đen tự nhiên là tốt nhất, không chỉ thu hoạch tốt mà còn không cần phải gánh nước đi lại, chỉ là giá quá cao.

Số tiền mang theo hôm nay dù có tiêu hết cũng chỉ đủ mua hai phần đất, số lương thực trồng ra còn không đủ cho nhà mình ăn, huống chi là mang đi bán.

Tiền đồng ở nhà đã chia sẵn, năm mươi đồng một xâu, ta lấy ra năm xâu đưa cho lý trưởng: "Cháu chỉ cần nửa mẫu đất hoang thôi ạ."

Lãnh lấy khế đất, ta lại dẫn Nhị Nha và Tiểu Hổ ra chợ mua cuốc và hạt giống.

Về đến nhà, đã là buổi chiều.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ngồi xuống nghỉ một lát, ta nấu cơm tối, lại đổ đầy một bầu nước lớn, sau đó mới dẫn Nhị Nha và Tiểu Hổ đi ra ruộng.

Mảnh đất hoang mới mua nằm dưới chân núi, đi từ nhà ra đó chỉ mất thời gian một chén trà.

Dùng đuốc đốt cỏ dại, lại dùng cuốc đào những tảng đá lớn ra, bận rộn gần một canh giờ, mới khai hoang được hai phần đất.

Làm ruộng không như xay đậu phụ, ngày nào cũng có thu nhập. Suy đi nghĩ lại, ta quyết định bán đậu phụ cho nhà trưởng thôn.

Mỗi bước mỗi xa

Lưu đại gia ở nhà trưởng thôn năm nay đã ngoài năm mươi, mỗi ngày ông ấy lái xe bò qua lại giữa thôn và trấn, tiện thể bán thêm rau quả.

Đi đến nhà trưởng thôn, Lưu đại gia vừa vặn từ trên trấn về. Ông ấy dừng xe bò lại, dắt bò vào chuồng, rồi mới đến nói chuyện với ta.

"Đại Nha, ngươi đến đây làm gì?"

Cả nhà Lưu đại gia đều là người hiền lành, nếu không thì ta cũng không dám mạo hiểm đến.

"Đại gia, sau này cháu không lên trấn bán đậu phụ nữa."

Chuyện ta bán đậu phụ, người trong cả thôn đều biết.

Lưu đại gia thường xuyên gặp ta trên đường, nếu xe bò có chỗ trống, ông ấy còn miễn phí cho ta đi nhờ về thôn.

Chỉ là chuyện ta mua đất thì những người khác vẫn chưa biết, nên nghe ta nói vậy, ông ấy rất ngạc nhiên.

"Đại Nha, không bán đậu phụ nữa, cả nhà ngươi ăn gì đây?"

Ta kể cho Lưu đại gia nghe chuyện Nhị Nha bị ngã hôm trước, rồi lại kể ông ấy nghe chuyện ta mua nửa mẫu đất hoang.

Ông ấy cười khen ta tháo vát, rồi lại chuyển đề tài: "Đại Nha, mua đất xong, ngươi không còn nhiều tiền trong người nữa đúng không, có cầm cự được đến mùa thu hoạch không?"

Ta biết ông ấy hiểu lầm ta muốn vay tiền, vội vàng mở lời: "Cầm cự được ạ, chỉ là cái cối xay đậu của nhà, nếu không bán đậu phụ nữa, e rằng lãng phí quá."

Lưu đại gia lập tức tươi tỉnh: "Đại Nha, cối xay đậu kia nếu ngươi chịu bán, đại gia sẽ trả hai lượng bạc."


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com