Đại Bát Hầu

Chương 703: Lễ vật



Dưới ánh trăng, Lục Nhĩ Mi Hầu chậm rãi đứng dậy, vươn tay lau khóe miệng.

Nơi đầu ngón tay, mấy giọt máu tươi nhỏ xuống nền đá cuội dưới chân, loang ra như khóm hoa mai.

Trong nhãn thần nhìn ba tên tuần thiên tướng như tẩm thấu loại khát vọng nào đó.

Một trận gió nhẹ thổi qua.

Không biết vì sao, đám tuần thiên tướng bỗng cảm thấy sống lưng lạnh toát, không khỏi lùi ra sau hai bước, thấp thỏm nhìn sang đồng bạn bên cạnh.

Một tên tuần thiên tướng mở miệng nói:

- Linh lực của hắn Có vẻ không đúng lắm.

- Chỗ Chỗ nào không đúng? Một con tiểu yêu Ngưng thần cảnh thôi, linh lực thấp chút cũng là bình thường.

- Không phải thấp Mà là, không có.

Lời này vừa ra, cả ba tên tuần thiên tướng tại trường bất giác nuốt khô ngụm nước bọt, từ từ đè thấp thân mình.

Lục Nhĩ Mi Hầu khẽ ngước đầu, cười hì hì nhìn bọn họ.

Từ sau trận đại chiến sáu trăm năm trước, Thiên Đình suy bại, số lượng tuần thiên tướng được phái ra tuần thị nhân gian kém hơn trước kia cả chục lần, đến nay vẫn chưa khôi phục lại. Chẳng qua, nếu luận về sức chiến đấu của từng cá thể, thì tuần thiên tướng hiện nay rõ ràng mạnh hơn tuần thiên tướng trước đại chiến.

Nguyên nhân không khác, ở cái thế giới mà Yêu tộc xưng vương xưng bá như bây giờ, nếu tuần thiên tướng được phái ra mà quá yếu, khoan nói tới tuần tra, riêng chuyện toàn mạng mà về đã thành vấn đề.

Trong ba tên tuần thiên tướng tại trường, có hai tên tu vị đạt tới Luyện thần trung kỳ, người còn lại, càng là luyện thần đỉnh phong, cách Hóa thần cảnh chỉ một bước ngắn ngủi.

Nhưng mà, ba tên tuần thiên tướng với thực lực như thế, ở cự ly hiện tại cư nhiên không cách nào cảm giác được linh lực ba động của đối phương Đây đã không đơn giản là ẩn giấu tu vị nữa rồi, đây là nghiền ép tới từ thực lực.

Chỉ nháy mắt, thái độ ba tên tuần thiên tướng đã hoàn toàn biến chuyển.

Mồ hôi lớn bằng hạt đậu từ trên trán chậm rãi trượt xuống, tuần thiên tướng cầm đầu siết chặt chuôi kiếm, nhẹ giọng nói:

- Ngài Ngài là tướng quân dưới trướng vị Yêu Vương nào?

- Hả?

Tròng mắt Lục Nhĩ Mi Hầu chậm rãi híp thành một khe nhỏ, ý vị sâu xa nhìn đối phương.

Tuần thiên tướng kia phồng lên dũng khí, nhẹ giọng nói:

- Nơi này là quốc cảnh Đại Đường, theo như ước định giữa Thiên Đình và Ngưu Ma Vương, Cửu Đầu trùng, Bằng Ma Vương, Sư Đà Vương, Ngục Nhung Vương, Yêu tộc không được phép bước vào. Nếu lỡ đi vào. Mong ngài rời đi, để tránh Để tránh tổn thương hòa khí.

- Tổn thương hòa khí?

Lục Nhĩ Mi Hầu cười càng thêm hoan lạc.

Thấy thế, ba tên tuần thiên tướng không khỏi nhíu mày, đối mặt nhìn nhau, chẳng hiểu chuyện gì.

Lục Nhĩ Mi Hầu đột nhiên mở miệng hỏi:

- Các ngươi cũng ở nơi này?

- Hả?

Chỉ chỉ về hướng mà mình tới, Lục Nhĩ Mi Hầu liếm lấy miệng môi nói:

- Ta từ nơi kia theo bọn họ tới đây, sau đó tìm đến nơi này. Các ngươi thì sao? Các ngươi tới từ đâu? Chỗ các ngươi cũng có rất nhiều người như các ngươi?

Nhất thời, ba tên tuần thiên tướng đều sững sờ.

- Chuyện gì thế này? Chẳng lẽ Hắn thật sự chỉ là một con tiểu yêu? Có vẻ chẳng biết gì cả.

- Có khi nào là đang giả ngốc.

Bất an trong lòng tuần thiên tướng cầm đầu càng thêm sâu, hắn ấp a ấp úng nói:

- Nếu ngài không chịu rời đi. Đến lúc đó bệ hạ trách tội, chiến họa tái khởi Sự tình bởi ngài mà ra, sợ rằng, ngài cũng khó mà thoát được? Đúng không? Dù sao nơi này cũng chẳng có thứ gì hay, ngươi rời đi, chúng ta Chúng ta liền coi như chưa gặp qua ngươi. Thế nào?

Lục Nhĩ Mi Hầu khẽ nhíu mày, nói:

- Ngươi đang sợ ta?

Vừa nghe, ba tên tuần thiên tướng đồng loạt mở to tròng mắt, lại lùi ra sau một bước.

- Thế này đi, các ngươi trả lời ta một câu. Ta liền thả các ngươi đi.

Lục Nhĩ Mi Hầu nghiêng đầu, thẳng thắn nói:

- Chỗ các ngươi ở, cách đây xa không?

Không ai trả lời.

Nhất thời, toàn trường cứng lại, ba tên tuần thiên tướng ngơ ngác nhìn nhau.

- Trả lời ta.

Lập tức, một cỗ khí tức cường đại được phóng thích ra từ trên người Lục Nhĩ Mi Hầu, không ngừng gia tăng, phảng phất không có chừng mực.

- Ngài là Mi Hầu vương?

Ba tên tuần thiên tướng đều ngây dại.

Điều bọn họ lo lắng nhất, cuối cùng đã thành sự thật.

Ẩn ẩn, tay chân ba người không khỏi run lên.

Lục Nhĩ Mi Hầu mặt không biểu tình lặp lại lời vừa nãy:

- Trả…lời…ta!

Tuần thiên tướng cầm đầu không kiên trì được nữa, hết cách, hắn hắn hít một hơi thật sâu, nói:

- Rất Rất xa.

- Rất xa? Thế Chỗ đó có nhiều người như các ngươi không?

- Nhiều Nhiều.

- Các ngươi có thường xuyên đi qua nơi này?

- Thỉnh thoảng.

- Làm thế nào mới có thể khiến càng nhiều người như các ngươi đến đây?

Một hỏi một đáp vô cùng quỷ dị. Ba tên tuần thiên tướng hoàn toàn không hiểu đối phương có ý gì, lại không thể không hồi đáp.

Nín một lúc lâu, tuần thiên tướng cầm đầu phồng lên dũng khí nói:

- Ngươi nói Ngươi nói trả lời câu hỏi của ngươi, chúng ta có thể đi, thật không?

Lục Nhĩ Mi Hầu khẽ gật đầu, tiếp tục mặt không biểu tình nhìn đối phương.

Nuốt khô ngụm nước bọt. Nhìn sang hai tên thuộc hạ bên mình, tuần thiên tướng cắn răng nói tiếp:

- Ngươi nói lời phải giữ lời, chúng ta cũng sẽ giữ lời. Chuyến này đi về tuyệt không đăng báo, cũng sẽ không để lộ phong thanh gì cả. Chỉ cần ngươi nện nát miếu bên kia, thượng đầu lập tức sẽ phái người tới.

- Là cái kia?

Lục Nhĩ Mi Hầu chỉ sang tòa kiến trúc gần đó, nói.

- Đúng, chính là cái kia.

- Được, ta hiểu rồi.

Lục Nhĩ Mi Hầu hít một hơi thật sâu, đứng ngây ra nhìn miếu thổ địa, tựa hồ đang suy tư gì đó.

Tuần thiên tướng thấp thỏm hỏi:

- Ta Chúng ta có thể đi được chưa?

Ánh mắt đầy vẻ mong đợi.

Nhưng mà, hi vọng của hắn không thành được sự thực.

Ngay khi thoại âm vừa dứt, chỉ thấy Lục Nhĩ Mi Hầu xoay người bổ nhào về hướng một tên trong đám tuần thiên tướng, song chưởng ôm chặt lấy mặt đối phương, nháy mắt liền hút sạch tinh khí.

Một khắc sau, hắn lại lăng không lộn mình hạ xuống sau lưng một tên tuần thiên tướng khác, cường hành bẻ ngược đầu ra sau, hút đi tinh khí.

Sau đó, hắn quay người tên tuần thiên tướng kia lại, vươn tay bóp chặt yết hầu đối phương.

Một loạt động tác hoàn thành chỉ trong nháy mắt, nhanh đến nỗi ba tên tuần thiên tướng không kịp làm ra bất kỳ phản ứng nào!

Tên tuần thiên tướng còn lại sau cùng chỉ biết kinh hoảng mở to hai mắt, nhìn thân xác hai tên thuộc hạ ầm vang rớt đất.

- Ngươi Ngươi nói sẽ thả chúng ta

- Ngại quá…

Trên mặt Lục Nhĩ Mi Hầu tràn ra ý cười, gằn từng câu từng chữ nói:

- Ta đổi ý rồi.

Tức thì, tinh khí màu trắng ngà từ trong tai mắt miệng mũi tuần thiên tướng trút nghiêng mà ra, thần tình trên mặt lại vẫn ngưng cố vẻ kinh khủng trước khi lìa đời.

Thân xác chậm rãi ngã vật xuống.

Dưới ánh trăng, Lục Nhĩ Mi Hầu khom người. Giống như một con kền kền cắn xé thịt tươi, tiếp tục hưởng dụng bữa tiệc của bản thân!

Trong địa cung u ám, từng luồng lục quang chiếu rọi tứ bề.

Huyền Trang lặng lẽ đứng đó, khẽ ngước đầu ngưỡng vọng vách tường phỉ thúy. Đằng sau, hầu tử dạo bước tới lui, vò đầu bứt tai, ánh mắt nhìn quét xung quanh.

- Ta nói này, ngươi thật sự ngây ngốc ở đây mấy ngàn năm? Thế mà chịu được. Nếu là ta, sớm đã chết quách cho rồi. Cùng lắm là lần nữa đầu thai.

- Chẳng phải ngươi cũng bị áp dưới Ngũ Hành sơn sáu trăm năm mươi năm?

Thanh âm Nữ Oa từ trong vách tường phỉ thúy chậm rãi truyền ra.

- Cái đó thì khác, ít nhất dưới Ngũ Hành sơn còn có chút thúy lục (xanh của cỏ cây), cách mấy trăm năm còn có thể ăn được ít trái cây.

Nữ Oa tức thì bị giỡn cười, nói:

- Làm sao, nơi này của bản cung còn chưa đủ lục ư?

Trước kia Nữ Oa một đường kêu đánh kêu giết, giờ chứng kiến nụ cười khẽ kia, ngược lại khiến hầu tử có phần không quen.

Nhìn vách tường phỉ thúy, hầu tử chống eo, thong thả thán nói: - Nói chuyện nghiêm túc đi. Gọi chúng ta tới, là vì cớ gì?

- Bản cung không gọi ngươi, là chính ngươi muốn tới.

- Được rồi được rồi, thế Ngươi gọi hắn tới làm gì?

Bên trong lục bích, một bóng đen cự đại tấn tốc lướt qua, chỉ chốc lát, lại lần nữa xuất hiện lơ lửng giữa vách phỉ thúy.

Đây, chắc là Nữ Oa ba.

Cách qua tầng phỉ thúy dày cộm, hầu tử chỉ có thể thấy được đường nét mơ hồ. Nhìn qua, thân hình thực tế của Nữ Oa lớn hơn hồn phách nhiều lắm. Lấy thân cao như hầu tử, chẳng qua chỉ dài bằng một tay của nàng.

- Con khỉ ngươi, sẽ một đường tùy theo Huyền Trang pháp sư tây hành. Bảo hộ hắn?

Hai hàng lông mày hầu tử súc lại thành hình chữ bát:

- Trước kia ngươi không biết ta là ai, giờ cả chuyện ta bị áp dưới Ngũ Hành sơn đều biết Không cần nói, nhất định là sư phó trời đánh kia của ta nói hết cho ngươi rồi. Còn cần phải hỏi nữa ư?

Nữ Oa vươn tay chỉ tới.

Một trong hai tên thị nữ một mực đứng hầu ở bên rảo bước đi tới trước mặt hầu tử, dâng lên một hộp gỗ nhỏ nhắn.

- Thứ này, coi như lễ gặp mặt bản cung tặng cho đệ tử của Bồ Đề lão nhi.

Hầu tử có phần kinh ngạc nhìn nhìn hộp gỗ trong tay thị nữ, lại giương mắt nhìn nhìn Nữ Oa.

- Làm sao? Không tiếp thụ?

Hầu tử thong thả nói:

- Đưa cho ta thì ta nhận. Dù sao ngươi cũng gây cho chúng ta không ít phiền hà, bồi lễ, xin lỗi, cũng là cần nên. Chứ nếu là nhờ lão đầu tử mới có, ta không nhận.

- Đại Thánh gia.

Không đợi Nữ Oa nói chuyện, Huyền Trang đã cướp một bước mở miệng trước. Hắn vội tiếp lấy hộp gỗ trong tay thị nữ, khom người nói với Nữ Oa:

- Bần tăng thay mặt Đại Thánh gia cảm tạ nương nương.

Huyền Trang đột nhiên làm vậy, hầu tử nhất thời ngơ ngác. Lại không tiện làm khó Huyền Trang ngay trước mặt người ngoài, hết cách, đành bĩu bĩu môi quay mặt đi không nhìn, xem như mặc nhận.

Nữ Oa khẽ cười cười, nói tiếp:

- Lễ vật này không chỉ là cho mình hắn, trong đó có hai phần. Tà Nguyệt Tam Tinh Động gồm mười một đệ tử nhập thất, đến hiện tại, chỉ còn mỗi hai người. Phần còn lại, tặng cho Thanh Tâm sư điệt.

- Còn tặng cho nàng?

Hầu tử quay đầu nhìn Nữ Oa một cái, rất nhanh liền lại quay mặt đi.

Huyền Trang khom người cảm tạ:

- Xin nương nương yên tâm, bần tăng nhất định chuyển giao.

Nữ Oa khẽ gật đầu, nhẹ giọng nói:

- Chuyến này đi Linh sơn đường sá xa xôi, trên đường, sợ rằng sẽ có nhiều đau khổ. Bản cung tin vào quyết tâm chứng đạo của Huyền trang pháp sư, nhưng Người, rồi sẽ biến, có người biến tốt, có người biến xấu, không chừng, có một ngày, Huyền Trang pháp sư cũng sẽ trở thành người mà chính mình đều không nhận ra. Bởi vậy, bản cung cũng chuẩn bị cho Huyền Trang pháp sư một món lễ vật.

Huyền Trang thoáng nhíu mày.

Tùy theo Nữ Oa vươn tay chỉ tới, tên thị nữ còn lại cũng rảo bước đi tới chỗ Huyền Trang.

Lần này, thị nữ trực tiếp mở hộp gỗ ra.

Hiện ra trước mặt Huyền Trang là một viên ngọc phỉ thúy hình trứng ngỗng lớn bằng ngón cái.

- Đây, là Tàng Tâm thạch, nếu có ngày ngươi quên mất quyết tâm ban đầu, nó có thể giúp ngươi nhớ lại hôm nay, để còn cơ hội ngẫm lại.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com