Trong bụi cỏ ven đường, một con thỏ rừng ló đầu ra cẩn thận quan sát chung quanh.
Sau khi được Nữ Oa chấp nhận, đám người hầu tử liền men theo sơn đạo kéo dài chậm rãi đi tới miếu Nữ Oa bên Mẫu Thân hồ.
Trên đường, hầu tử thỉnh thoảng lại quay đầu trông chừng Huyền Trang. Hắn thực nghĩ không ra vì sao bát phụ kia sau khi gặp qua Huyền Trang thái độ lại biến chuyển triệt để như vậy.
- Rốt cuộc thì bọn họ đã nói những gì?
- Đại Thánh gia, ngài vừa nói gì đấy? Vân Hương ở bên đột nhiên quay mặt sang.
- Không!
Hầu tử vội khoát tay nói:
- Ta nói phong cảnh của Nữ Nhi quốc các ngươi đúng thật không sai, non xanh, nước biếc, sơn thủy hữu tình a.
- Đó là đương nhiên.
Vân Hương đắc ý nói:
- Nữ Nhi quốc được linh lực của nương nương tư dưỡng, nơi tầm thường khác sao so được? Hay là, Đại Thánh gia thỉnh kinh xong bèn tới đây định cư?
- Mấy người chúng ta toàn là nam, chẳng phải Nữ Nhi quốc cấm chỉ nam tính tiến vào?
Vân Hương đỏ mặt lên, cúi đầu, ấp a ấp úng nói:
- Nếu Nếu là Đại Thánh gia, chắc rằng nương nương sẽ không phản đối.
Nói xong, nàng lại thấp thỏm ngẩng đầu nhìn hầu tử. Đáng tiếc sự chú ý của hầu tử đang dồn hết trên mình Huyền Trang, tựa hồ không nghe được nàng nói gì.
Lời này… còn cơ hội nói lần hai ư?
Nghĩ nửa ngày, nàng chỉ biết thở dài một hơi.
Thiên Bồng nơi không xa thoáng bước nhanh đi tới bên cạnh một vị nữ tướng, thấp giọng nói:
- Vị tướng quân này, ta muốn hỏi một chuyện, con ngựa mà lúc trước chúng ta mang theo, giờ ở đâu?
- Ngựa các ngươi mang theo?
- Đúng, một con ngựa trắng.
Thiên Bồng vươn tay ra dấu.
Thật lâu, nữ tướng vẫn không nhớ được.
Nữ binh ở bên chợt rướn cổ chen miệng nói:
- Ngựa các ngươi mang theo vẫn ở trong chuồng.
- Trong chuồng?
- Đúng. Mới đầu thì thả trong chuồng ngựa. Đến sau Đến sau xảy ra chuyện kia. Nương nương không có mặt, bệ hạ cũng thế, có con ngựa đực như nó, ngựa mẹ trong chuồng cứ ầm ĩ cả ngày. Nghe nói mã phu đăng báo chuyện này cho thừa tướng, hỏi xem giết hay là không giết.
Thiên Bồng bị dọa nhảy dựng:
- Thế Sau đó?
- Nghe nói thừa tướng cũng chẳng biết làm sao, đến sau chỉ thị nói cứ thiến là được. Giữ mạng cho nó.
- Thiến Thiến?
Cơ mặt Thiên Bồng khẽ co giật, không hỏi tiếp nữa. Hắn nuốt khô ngụm nước bọt, thả chậm bước chân đi tới bên cạnh Quyển Liêm.
- Ngươi nghe được không?
- Nghe được.
Quyển Liêm liều mạng nhịn cười, ấp a ấp úng nói:
- Đứt tay đứt chân còn dễ xử lý, thuật pháp nối khớp cả ta cũng biết. Nhưng cái kia mà Đứt, nguyên soái, ngài biết xử lý không?
- Ta cũng không biết.
Hai người nhìn nhau, cuối cùng đều nhịn không được cười phá lên.
- Nguyên soái, ngươi nói xem đến lúc nào chúng ta có nên nói chuyện này cho tức phụ (vợ) hắn không?
- Không thể nói. Ngàn vạn không thể nói. Ngươi nghĩ mà xem, nguyên một chuồng ngựa mẹ
Thiên Bồng nhịn hết nổi, đành phải chạy sang một bên, tay chống eo, dựa lên thân cây ôm bụng mà cười.
- Ngựa mẹ, còn bị thiến
Hắc Hùng tinh đi ở sau cùng nín nửa ngày, cuối cùng thong thả thán nói:
- Giờ ta mới cảm thấy, trúng độc không phải chuyện xấu. Nếu là không trúng độc, không chừng kẻ bị thiến là ta.
Nữ Nhi quốc không lớn, trời chưa tới, đám người đã đi tới ven Mẫu Thân hồ. Miếu Nữ Oa có lịch sử hơn hai ngàn năm hiện ngay trước mắt.
Vân Hương đi tới trước nhất, xoay người ngăn lại chúng nhân.
- Chư vị. Nơi này là cấm địa của Nữ Nhi quốc, lần này chỉ cho phép thánh tăng và Đại Thánh gia tiến vào. Còn nữa, Đại Thánh gia, e rằng ngài tất phải bỏ lại vũ khí ở đây.
Huyền Trang ngước mắt đối thị cùng hầu tử, hầu tử khẽ gật đầu, tiện tay trùng trùng dộng mạnh Kim Cô bổng trong tay sang một bên.
Kim Cô bổng trực tiếp lún sâu xuống đất hơn hai thước.
- Thế này được chưa?
Nữ tướng ở bên rướn cổ quan sát, chỉ vào cổ tay hầu tử, nói:
- Vòng tay của ngài Hình như cũng là pháp khí?
Hầu tử cúi đầu nhìn xuống.
Vòng tay trong lời nàng chính là Kim Cương trác.
- Đây là vật bất ly thân của ta, có gặp ai ta cũng không bỏ xuống.
- Vậy không được, hai ngàn năm qua, chưa từng có ai dám mang binh khí tiến vào miếu Nữ Oa. Ngài
Nữ tướng còn muốn nói tiếp, lại bị Vân Hương ra tay ngăn cản.
- Đây là trang sức lưu niệm, không phải pháp khí.
Hầu tử liếc nhìn Vân Hương một cái:
- Ngươi nhận ra thứ này?
Vân Hương mím môi cười cười, nói:
- Đây là Kim Cương trác của Phong Linh tiểu thư. Lúc còn ở Tề Thiên cung, Phong Linh tiểu thư rất gần gũi hạ nhân, bởi thế Vân Hương nhận ra.
Hầu tử cúi đầu đùa nghịch Kim Cương trác một hồi, cười đành chịu:
- Vậy giờ thế nào? Chúng ta tiến vào được chưa?
- Nhưng Được.
Nữ tướng khẽ gật đầu.
- Đại Thánh gia, mời.
Nhấc chân, Vân Hương bước lên bậc thềm cao cao. Phía sau, hầu tử và Huyền Trang cũng chậm rãi đi theo.
Trên đường, hầu tử cẩn thận dựa đến bên người Huyền Trang, thấp giọng nói:
- Ngươi đoán, nàng tìm ngươi để làm gì?
- Cái đó Bần tăng không biết.
- Lần trước các ngươi còn lời gì chưa nói xong ư?
- Bần tăng thật sự không rõ, những gì có thể nói, lần trước bần tăng đã nói cả rồi, chỉ chưa kịp an ủi Nữ Oa nương nương. Nhưng Nữ Oa nương nương tựa hồ cũng không cần bần tăng an ủi.
- Quên đi, không hỏi ngươi nữa. Hỏi cũng vô dụng.
Hầu tử khoát khoát tay.
Ngay khi hầu tử đang nghi hoặc không thôi vì lời mời gặp mặt của Nữ Oa, tại Nam Chiêm Bộ Châu, trên một chiếc chiến xa trực thuộc Tuần Thiên phủ của Thiên Đình, ba tên tuần thiên tướng chính đang chậm rãi lui tới giữa không trung trên đầu một trấn nhỏ.
Trấn nhỏ có phong cách Trung thổ đặc trưng cơ hồ không thấy nửa ánh đèn đuốc, lá rụng tích đầy trên đường phố trống trơn khẽ phiêu động theo gió.
Nguyên cả thị trấn vắng lặng đến ghê người.
Ở cái thời đại này, chỉ cần là thành bang của phàm nhân, dù có là thành thị phồn hoa như Trường An Đại Đường, đến thời gian này cũng sẽ vô cùng quạnh quẽ. Với loại trấn nhỏ biên thùy trước mắt, theo lý, cho dù không có một bóng người cũng chẳng có gì lạ.
Nhưng mà, lạ ở chỗ trong trấn nhỏ rõ ràng có một khu phòng ốc đang bốc cháy, ánh lửa xung thiên, thậm chí thế lửa đã lan tràn theo gió, nhưng vẫn không hề thấy ai cứu hoả.
Không chỉ không người cứu hoả. Ngay cả tiếng la hét cũng không có.
- Liệu có ai Không có người? Quanh đây có phát sinh chiến loạn ư?
- Không thu được tin tức, hơn nữa chúng ta mới vừa tuần thị thôn trấn chung quanh, tịnh không phát hiện dị thường. Hơn nữa Thành trấn bị chiến loạn đâu phải như vậy.
- Có cổ quái, đi xem xem.
Tuần thiên tướng cầm đầu tấn tốc đưa ra kết luận.
- Giá!
Nghe tiếng quát, bốn thất thiên mã nhanh chóng thay đổi phương hướng, lướt xuống trấn nhỏ.
- Đó là cái gì?
- Nơi nào?
Không đợi tuần thiên tướng cầm đầu kịp ra lệnh, tên tuần thiên tướng phát hiện đầu tiên chợt bay vụt ra.
Hai tên tuần thiên tướng còn lại đành phải tìm chỗ đỗ chiến xa. Sau đó tấn tốc xuống xe đi tới.
Dưới một gốc đại thụ, bọn họ nhìn thấy tuần thiên tướng đầu tiên phát hiện ra dị thường. Hắn chính ngồi bên cạnh một bộ thi thể.
- Máu bị hút khô, trước khi chết hình như không thấy có giãy dụa. Trên dưới toàn thân chỉ có mỗi vết thương nơi cổ, máu bị hút đi từ đây, nhưng đó không phải vết thương trí mạng. Chí ít là không cách nào lập tức trí mạng. Có thể khẳng định, hắn đã chết trước khi bị hút máu, nếu không nhất định sẽ giãy dụa. Là do thứ gì làm mới được?
- Hồn phách đâu? Mới chết không lâu, quỷ sai còn chưa tới, hồn phách hẳn phải ở phụ cận. Kêu đi ra hỏi là biết.
- Không cần tìm, vừa nãy ta đã tìm rồi. Nơi này chẳng những không có hồn phách của hắn, ngay cả du hồn dã quỷ cũng không có.
Vừa nghe, hai tên tuần thiên tướng còn lại lập tức cả kinh.
- Chẳng lẽ là do tu tiên giả đồ sát? Giết người. Sau đó hủy luôn hồn phách?
- Thù lớn đến đâu mà cần giết nhiều người như vậy? Nguyên một trấn nhỏ phải bồi táng theo?
Tuần thiên tướng kia lấy ra khăn tay xoa xoa tay vừa sờ thi thể, chậm rãi đứng dậy. Quay đầu trông sang phố dài ở bên, nói:
- Đây không phải bộ thi thể đầu tiên mà ta phát hiện, dãy phòng ốc này vừa nãy ta đã kiểm tra qua. Tất cả cư dân ở đó đều chết hết, không lưu một ai, cả súc vật cũng không tha, hơn nữa Chết y hệt nhau. Nếu là tu tiên giả vi cấm can dự phàm trần, hắn hẳn nên biết chỉ cần chúng ta lật tra Sinh Tử bộ. Hắn không thể nào thoát được. Nơi này có thổ địa không nhỉ?
- Không có. Thân thỉnh đã nhiều năm, nhưng mặt trên thiếu người, đến bây giờ vẫn chưa phái ai xuống. Cái nghề thổ địa này, hiện tại càng lúc càng không ai muốn làm.
Một trong hai tên tuần thiên tướng còn lại thán nói:
- Thế lực dưới phàm trần vô cùng phức tạp, tranh chấp cùng yêu quái thì bị yêu quái giết. Giao hảo cùng yêu quái lại bị Thiên Đình trách tội. Hai đầu đều khó xử, ai muốn làm? Đi về trước thôi, xem cảnh này, chắc là do yêu quái. Cứ báo lên trên, chờ xử lý.
Tuần thiên tướng thủ lĩnh khẽ gật đầu.
Với tình hình trước mắt, cũng chỉ có thể làm như vậy.
Ngay khi ba tên tuần thiên tướng chuẩn bị quay về, bỗng đột nhiên, một tiếng ngựa hí vang vọng toàn trấn nhỏ.
- Không hay! Đối phương vẫn đang ở đây!
Lập tức, ba tên tuần thiên tướng dồn dập rút ra trường kiếm, binh phân ba đường xông tới chỗ chiến xa.
Chỉ nháy mắt, ba tên tuần thiên tướng đã từ ba phương hướng đồng thời vây chặt lấy chiến xa.
Bốn thất thiên mã ngã gục xuống đất, ở chính giữa, Lục Nhĩ Mi Hầu đang ghì cổ một con trong đó, liều mạng bú mút huyết dịch.
Thấy đối phương nhìn qua chỉ như một con hầu yêu vừa hóa hình, tuần thiên tướng cầm đầu lập tức thở phào một hơi.
Nhưng mà, bốn thất thiên mã ở cùng một chỗ đâu phải dễ đối phó. Một con hầu yêu vừa hóa hình, bằng cách nào mà có thể đồng thời đánh gục cả bốn thất trong thời gian ngắn như vậy?
Nghĩ tới đây, hắn khua múa trường kiếm trong tay, quát nói:
- Dừng tay! Hầu yêu ngươi dám phạm phải tội lớn ngất trời như thế, còn không mau mau chịu trói!
Lục Nhĩ Mi Hầu sửng sốt, khẽ ngước đầu lên quét mắt nhìn ba tên tuần thiên tướng một lượt.