Sau thoáng bốn mắt giao nhau ngắn ngủi, thị nữ vội vàng đi xuống lầu các.
- Sao vậy?
Thiên Bồng hỏi.
- Không có gì, ta đi một lát rồi về ngay, ngươi cứ hành động như thường.
Nói rồi, hầu tử khoanh chân ngồi xuống. Ngay sau đó, hắn để lại một hư ảnh, chân thân thì khe khẽ bay về hướng thị nữ kia.
Ám tiêu thủ quanh bốn phía không hề phát hiện được dị thường trên mái hiên .
Mở cửa phòng, lục y thừa tướng từ trong tay tỳ nữ ngoài cửa tiếp lấy khay đỏ đựng các loại điểm tâm , xoay người từng bước đi tới bên cạnh bàn tròn, đặt xuống.
Vân Hương ngồi ngay ngắn trên giường, thủ chưởng giấu trong tay áo vò lấy khăn tay.
Môi son mím lại gắt gao.
Đã không còn đường lui, chỉ có thể buông tay làm liều.
Về bản chất, Vân Hương tịnh không cho rằng để đám người hầu tử tiến vào hành cung là sai lầm lớn lao gì, bởi bọn họ tịnh không ở lại lâu, càng sẽ không cấu thành uy hiếp cho Nữ Nhi quốc, cùng lắm chỉ được tính là người qua đường. Thân làm bộ hạ cũ của Hoa Quả Sơn, bản thân chẳng qua là tận tình địa chủ đãi khách thôi. Sở dĩ nhất định phải trừ đi hầu tử, chính là bởi Nữ Oa nương nương có húy kị.
Nhưng Nữ Oa nương nương là ân nhân của mình. Thế chẳng lẽ hầu tử lại không phải?
Bất luận độc dược kia có hữu dụng với tu giả Thiên Đạo hay không, hạ độc hầu tử, đối với Vân Hương mà nói thì đều là hành động ngàn vạn không nên.
Nhận biết của nàng quyết định nàng không khả năng làm ra loại chuyện này.
Nếu phải muốn lựa chọn, Vân Hương thà bởi thế mà chịu tội. Nhưng, sợ là Dù Vân Hương nguyện ý gánh tội lỗi, cũng chẳng thay đổi được gì. Bởi Nữ Oa nương nương từng nói: “Sẽ có người thay ngươi xử lý chuyện này”
Nhiều năm vậy rồi, Vân Hương hiểu rất rõ hàm nghĩa của câu nói này . Thân làm một trong những đại năng từ thời thượng cổ, Nữ Oa nương nương nói được tất làm được.
Mặc dù nàng ngoan tâm đi làm trái ý Nữ Oa nương nương, chắc rằng, cũng chỉ cuộn lên một trường phân tranh khác mà thôi. Đến sau cùng, vẫn là Nữ Oa và hầu tử quyết một phen sống mái. Đây là điều bất kể thế nào Vân Hương đều không nguyện chứng kiến.
Hiện giờ, có lẽ chỉ còn mỗi nước bí quá hóa liều.
Ở đầu bên kia hành cung . Trong ngóc ngách không người, hầu tử co tay lẳng lặng đứng đó, nhìn từ trên xuống dưới thị nữ đang quỳ trước mặt một lượt.
- Ngươi nói, là bệ hạ sai ngươi chuyển cáo cho ta ?
- Đúng vậy!
Thị nữ dập đầu nói:
- Bệ hạ dặn dò, lát nữa, nàng sẽ tự thân đưa điểm tâm đã hạ độc tới cho Đại Thánh gia. Đến lúc đó, Đại Thánh gia chỉ cần làm bộ nuốt xuống, sau đó đột nhiên nổi giận là được.
Hầu tử ý vị sâu xa nhìn thị nữ kia:
- Làm bộ nuốt xuống?
- Đúng!
Thị nữ gật đầu xác nhận:
- Bệ hạ nói, lấy tu vị Đại Thánh gia, nhất định có thể giấu qua tất cả mọi người, cứ giả bộ đã nuốt điểm tâm. Đại Thánh gia từng có tu vị Thiên Đạo, độc dược có vô hiệu với Đại Thánh gia cũng là điều hợp tình hợp lý. Khi ấy, chỉ cần Đại Thánh gia đột nhiên nổi giận, công khai nói phát hiện trong điểm tâm có độc, như thế, tự nhiên không ai biết kỳ thực Đại Thánh gia chưa hề nuốt điểm tâm vào bụng. Việc này can hệ lớn lắm, mong Đại Thánh gia phối hợp. Đại ân đại đức, trên dưới Nữ Nhi quốc cảm kích bất tận.
Nhìn thị nữ, hai hàng mi hầu tử súc lại thành hình chữ bát.
Thấy thế, thị nữ vội từ trong tay áo lấy ra một mảnh ngọc giản, hai tay dâng lên, nói:
- Nô tỳ tuyệt không nửa câu hư ngôn. Đây là ngọc giản liên hệ giữa nô tỳ và bệ hạ, nếu Đại Thánh gia không tin, có thể trực tiếp xác nhận cùng bệ hạ. Chẳng qua Hiện tại bên cạnh bệ hạ có người canh chừng, sợ rằng Đại Thánh gia phải chờ thêm một lát.
- Có người canh chừng?
Tiếp lấy ngọc giản. Hầu tử cầm trong tay giơ lên trước ánh sáng, tử tế quan sát vài lần:
- Bệ hạ bị người theo kèm? Là ai muốn hạ độc với lão tử?
- Bệ hạ nói, đây là gia sự của Nữ Nhi quốc, thứ nàng không tiện nói rõ. Ngoài ra, bệ hạ khẩn cầu Đại Thánh gia, dù bất kể thế nào, cũng đừng thương đến chúng tỷ muội vô tội của Nữ Nhi quốc.
- Được rồi, ta đáp ứng nàng. Lật mặt xong, ta liền dẫn người rời đi.
- Nô tỳ thay mặt bệ hạ tạ cảm tạ đại ân Đại Thánh gia .
Thị nữ lại cúi người hành lễ, nói:
- Nô tỳ phụng mệnh bệ hạ len lén tới đây, nếu rời đi quá lâu, sợ là sẽ bị sát giác, đến lúc đó
- Ngươi về trước đi.
Thị nữ lại thận trọng hành thêm một lễ, giờ mới giật lui hai bước, xoay người vội vã rời đi.
Nắm lấy ngọc giản, hầu tử thoáng nhăn mày.
- Gia sự của Nữ Nhi quốc Binh biến? Không đúng, binh biến thì nàng hẳn nên cầu trợ ta mới đúng.
Nghĩ nửa ngày, hầu tử chỉ biết lắc đầu:
- Thật không hiểu nổi.
Trong gió nhẹ, thân hình từ từ nhạt đi, chỉ còn lại một đạo ảo ảnh, khe khẽ men theo đường vừa tới lúc nãy, quay ngược trở về.
Lúc hầu tử về lại chỗ cũ, hư ảnh lưu lại vừa mở mắt ra, cũng là khi đám người Huyền Trang sớm đã rời giường.
Quyển Liêm chính đang múc nước tẩy rửa cạnh giếng trước cửa.
Từ mái cong nhảy xuống, bước vào đại sảnh, hầu tử vừa khéo bắt gặp Huyền Trang ngồi ngay ngắn xem sách bên bàn tròn trong nhà, có vẻ khá là hứng thú, khóe miệng treo lên ý cười rất hiếm gặp.
Không biết từ lúc nào mà đã có hai tỳ nữ tiến vào trong phòng, chính đang thay đàn hương trong lư. Mùi hương trải qua một đêm thiêu đốt vốn đã dần dần nhạt đi giờ lại tràn khắp.
- Sách gì vậy?
- Quyển Liêm đại tướng tìm được trong ngăn kéo bên kia, đây Hẳn là sách chỉ có ở Nữ Nhi quốc.
- Viết về cái gì?
Khép lại sách trong tay, Huyền Trang nhẹ giọng thán nói:
- Một ít đạo lý xử sự của nữ tử, góc độ nhìn nhận rất độc đáo, quả thật chưa từng nghe qua, chưa từng thấy qua. Ngược lại cấp cho bần tăng không ít dẫn dắt.
- Hả?
Hầu tử cười hì hì cầm lấy trái cây trên bàn, gặm một miếng, nói:
Hầu tử khe khẽ liếc nhìn Huyền Trang. Chỉ thấy Huyền Trang vẫn đang dán mắt vào bản sách nằm ngang trên bàn, nhìn đến nhập thần, không biết suy nghĩ điều gì.
Quên đi, đừng quản thì hơn.
Nữ vương Vân Hương tính là người quen, đối xử với đám người bọn mình cũng không sai, lấy Nữ Nhi quốc của nàng ra làm vật thí nghiệm cho đạo phổ độ. Có vẻ không được trượng nghĩa cho lắm. Hơn nữa, theo như lời thị nữ kia vừa nói, hiện tại chính Vân Hương đều đang sứt đầu mẻ trán, tốt nhất đừng thêm loạn cho người ta. Lát nữa cứ làm bộ phát giác điểm tâm có độc, lật mặt với các nàng là xong.
Dù sao Huyền Trang cũng là bị mình bức tới đây, chuyện hiến tế, thôi thì bỏ mặc vậy.