Đại Bát Hầu

Chương 645: Kim thân bạo tẩu



Trên Hắc Thủy hà, Thanh Tâm còn đang mang theo Trầm Hương tháo chạy.

Ngục Nhung Vương đột nhiên dừng lại.

Cúi đầu nhìn xuống, hắn đột nhiên phát hiện nước sông vốn đen nhánh như mực chính đang khôi phục lại màu xanh thẳm bằng tốc độ có thể quan sát bằng mắt thường. Trong lòng lập tức cả kinh.

Đối với người trên mặt sông mà nói, nước sông đã bắt đầu hoàn nguyên hay chưa, có thể nói là vừa nhìn liền biết. Nhưng đối với người dưới đáy sông lại không nhất định.

Thuật pháp vẫn được duy trì, đồng nghĩa với trên mặt sông vẫn không cảm tri được bất kỳ điều gì bên dưới. Một khi có thể cảm tri được, ý vị cho thuật pháp đã bị giải trừ. Mà đối với người thân ở đáy sông, hơn nữa có được ngọc thạch phá giải hắc thủy, dù thuật pháp đã giải trừ hay chưa cũng đều có thể quan sát rõ nét hết thảy, bởi thế vô luận nước sông biến hóa ra sao, bọn họ đều không cảm giác được.

*****

Gần như tức thì, hầu tử đã kịp phản ứng trước khi những người khác kịp nhận ra.

Hắn vũ động Kim Cô bổng bày ra tư thế đột kích.

- Dài!

Quát lớn một tiếng, Kim Cô bổng trong tay lập tức hóa thành một đạo kim quang vươn dài ra, đâm thủng đê đập cắm ngang vào trong sóng trào.

*****

- Yên tâm, ta sẽ mang hồn phách ngươi về Địa phủ, để ngươi trùng phùng cùng phụ vương thân ái! Ha ha ha ha!

Trong tràng cười cuồng ngạo, Bằng Ma Vương từ từ giơ lên Phương Thiên Họa Kích, nhắm chuẩn yết hầu Đà Khiết, mắt lộ hung quang.

Đúng lúc này, Đà Khiết chợt bật cười, trong ý cười mang theo vẻ giảo hoạt khó mà diễn tả bằng lời.

Không đợi Bằng Ma Vương và Sư Đà Vương kịp cảm giác ra được điều gì từ trong ý cười kia, Bằng Ma Vương đã cảm thấy sau lưng hơi lạnh. Nước sông từ từ khuếch tán, lay động lông vũ trên người hắn.

Phương Thiên Họa Kích đang trên đà rơi xuống chợt dừng lại.

Thứ ở sau người cũng ngừng lại, lơ lửng cách lưng Bằng Ma Vương chưa đến một xích.

Bằng Ma Vương trợn tròn mắt, im lìm đứng đó, kinh hoảng trông hướng Sư Đà Vương.

Thời này khắc này, Sư Đà Vương sớm đã kinh hãi há hốc mồm.

Thứ vô thanh vô tức lơ lửng sau người Bằng Ma Vương là một đầu của Kim Cô bổng. Ở đầu bên kia, là tay hầu tử nắm lấy thanh côn, đứng trên bờ bãi bồi cách đó hai dặm.

- Ngươi... Ngươi cư nhiên dám giải trừ thuật pháp!

Sư Đà Vương rống lên.

- Ta có gì mà không dám? Khái khái...

Một búng máu tươi tràn ra từ trong miệng Đà Khiết, từ từ phiêu đãng vào trong nước.

Hắn mặt không biểu tình nhìn lên vực sâu hun hút tối tăm trên đỉnh đầu, nhẹ giọng nói:

- Các ngươi có thể gạt ta, chẳng lẽ ta còn sẽ ngồi yên chờ chết?

Ý cười trên mặt càng lúc càng đậm, đó là ý cười điên cuồng, ý cười vùng vẫy giãy chết.

- Các ngươi... Cùng chết với ta?

Hai tên Yêu Vương nghiến răng, kinh hãi nhìn Đà Khiết đang thoi thóp một hơi, lại như đã hóa điên.

Thanh âm hầu tử đột nhiên vang lên trong đầu hai tên Yêu Vương.

- Thả vũ khí xuống. Thả vũ khí xuống ngay bây giờ, quỳ đất xin tha, ta còn có thể cho các ngươi chết không toàn thây. Vạn năm sau này, hồn phách còn có thể luân hồi. Bằng không, chính là hồn phi phách tán, vĩnh bất siêu sinh!

Tay Bằng Ma Vương khẽ run lên, nghiến răng ken két.

Nhãn cầu Sư Đà Vương không ngừng đảo tới đảo lui, đã triệt để hoảng thần.

- Làm thế nào?

Sư Đà Vương truyền âm hỏi:

- Giờ làm thế nào? Nước đã trong trở lại, chúng ta... Chúng ta chết chắc rồi! Lần này thật chết chắc rồi! Đương sơ đừng nên tới! Đừng nên...

- Đừng hoảng! Phế vật! Không được hoảng!

Thanh âm Bằng Ma Vương trực tiếp lay động linh hồn Sư Đà Vương.

Lập tức, Sư Đà Vương vốn đang tim đập chân rung kịp thời trấn định lại.

- Chúng ta, còn cơ hội... Không được hoảng, chúng ta còn cơ hội.

Tròng mắt Bằng Ma Vương trợn tròn, từng đạo truyền âm đưa vào trong đầu Sư Đà Vương.

- Đại Thánh gia, mạng này Đà Khiết cho ngươi, muốn chém muốn giết, tùy ngươi.

Hầu tử nhàn nhạt đáp nói:

- Mạng ngươi, không đáng tiền.

- Ta biết... Tóm lại, mặc ngươi xử trí.

Nói xong. Đà Khiết khép mắt lại, im lìm nằm dưới đáy sông.

Đà Khiết đã triệt để buông tay, nhưng hai phương còn lại, thì vẫn đang cầm cự.

Kim Cô bổng từ từ kề cận lưng Bằng Ma Vương, tựa hồ đang thúc giục đối phương đưa ra câu trả lời sau cùng. Hai tên Yêu Vương còn đang không ngừng liếc mắt ra hiệu cho nhau.

Bỗng đột nhiên, Sư Đà Vương bạo hống một tiếng, vung lên Cửu Hoàn đại đao chém tới Đà Khiết!

- Chó không cải được tật ăn cứt!

Hầu tử khẽ điều chỉnh hướng cho Kim Cô bổng. Thanh côn kéo dài hai dặm, từ xa nhìn lại mảnh như sợi chỉ lại linh động cực kỳ, nhẹ nhàng đánh bay Cửu Hoàn đại đao trong tay Sư Đà Vương.

Ngay sau đó, trùng trùng chọc vào bụng Sư Đà Vương, nhấc tung cả người hắn lên.

Máu tươi từ từ loang ra trong nước sông.

Lại khẽ vung, Kim Cô bổng chuyển sang đánh trúng vai Bằng Ma Vương, kẻ đang muốn đào vong, kích rớt Phương Thiên Họa Kích trong tay đối phương.

Hai tên Yêu Vương tách ra hai bên, bắt đầu cuống cuồng tháo chạy.

Thiên Bồng thấp giọng hỏi:

- Thế nào rồi?

- Không dễ, quá xa.

Hầu tử thở dài một hơi, cắm Kim Cô bổng trong tay vào cát bùn bên cạnh Đà Khiết.

Kim Cô bổng một mặt biến nặng biến lớn, một mặt rút ngắn lại, kéo hầu tử tới chỗ Đà Khiết.

Thuật pháp nhuộm màu nước sông đã giải trừ, pháp trận lại vẫn còn, đây có lẽ là phương thức di động hữu hiệu nhất mà hầu tử có thể làm.

Đồng thời với đó, Bằng Ma Vương và Sư Đà Vương đã vội vàng chạy tới trên đầu trận nhãn dưới đáy sông.

Sư Đà Vương cấp thiết muốn chui vào trong trận nhãn, xông về hướng kim thân. Bằng Ma Vương ở bên không khỏi cả kinh, vội ngăn cản lại.

- Ngươi làm gì đấy?

- Mang... Mang đi kim thân...

- Mang con mẹ ngươi! Mang theo kim thân, hai người chúng ta đừng hòng trốn được!

Nói xong, Bằng Ma Vương đẩy ra Sư Đà Vương, cúi người, hai tay ấn lên tiết điểm pháp trận.

Từng đạo lực từ trong chưởng tâm Bằng Ma Vương chảy vào pháp trận, lập tức, toàn bộ pháp trận phóng xạ ra quang mang lộng lẫy như ánh mặt trời!

Lúc này, hầu tử đã hạ xuống bên cạnh Đà Khiết.

- Còn sống không?

- Sống... Còn sống.

- Vậy thì ở yên đấy, tí nữa ta tính sổ sau!

Xoay người, hầu tử hất lên Kim Cô bổng, nhắm chuẩn Bằng Ma Vương cách đó hơn trăm trượng, đâm thẳng tới.

Nhưng đúng lúc này. Kịch biến xảy ra.

Nước sông Hắc Thủy hà cuồn cuộn như đang sôi trào, từ bốn phương tám hướng, thủy áp cường đại đột nhiên ập tới. Toàn bộ nước dưới đáy sông xoáy vòng, điên cuồng tứ ngược, ngay cả quang ảnh chiếu qua cũng bị vặn vẹo.

Đà Khiết nằm gục dưới đáy sông thiếu chút thì bị cuốn vào, may mà hầu tử nhanh chân đạp giữ lại, đồng thời thi triển cho hắn một vòng hộ thuẫn, mới may mắn giữ được tính mạng.

Đột phá cự ly trăm trượng. Mắt thấy Kim Cô bổng sắp đâm trúng gáy Bằng Ma Vương. Nhưng cũng vào lúc này, dưới sức xung kích của dòng chảy, Kim Cô bổng đánh trật.

Một kích không trúng, Bằng Ma Vương và Sư Đà Vương cuống cuồng nương theo dòng chảy tháo chạy sang hai bên.

Hầu tử muốn đuổi theo.

Đáng tiếc, dòng chảy trợ giúp Bằng Ma Vương và Sư Đà Vương tháo chạy, lại ngăn trở hầu tử truy kích, khiến hắn di chuyển rất khó khăn.

Kim thân trong trận nhãn từ từ mở mắt ra. Đó là một đôi nhãn cầu vàng óng, phóng xạ ra quang mang chấn nhiếp tâm thần.

- Nam mô a di đà Phật, nam mô a di đà Phật, nam mô a di đà Phật...

Nháy mắt, vô số thanh âm từ bốn phương tám hướng ập tới, cảm giác hệt như bị bao quanh bởi vô vàn chúng tăng.

Đà Khiết thống khổ lăn lộn.

Giữa lúc cấp bách, hầu tử lại hất lên Kim Cô bổng đuổi đánh hai tên Yêu Vương. Đáng tiếc sức chảy của dòng nước thực sự rất cường đại, khoảng cách lại lên tới vài trăm trượng. Trong tình ảnh ấy, chỉ cần đầu này tay hầu tử run một phần, đầu bên kia, liền lệch ra vài trượng!

Cảm giác giống như một phàm nhân tay cầm côn đánh đuổi ruồi nhặng, dù sức mạnh ngàn cân, lại chẳng làm gì được.

Chỉ nháy mắt, hai tên Yêu Vương đã chạy mất tăm.

- Mẹ nó!

Hầu tử quay sang trông hướng kim thân.

Lúc này, kim thân đã từ từ huyền không mà lên, quần áo trên người tuột hết đi, biến thành bộ dạng một tăng nhân khô quắt. Tốc độ chuyển động của tiêu ký pháp trận dưới đáy sông đã nhanh đến hoa cả mắt.

Nhìn qua, phảng phất như một cỗ máy bị mở hết công suất, có khả năng sụp đổ bất kỳ lúc nào.

Đáy sông vốn đen nhánh được chiếu sáng như ban ngày, lực lượng khổng lồ chính đang dần hội tụ.

Thời này khắc này, độ cuộn trào của nước sông đã vượt xa lúc trước, hiện giờ, hầu tử chỉ có thể nâng dậy hộ thuẫn che phủ phạm vi năm trượng.

Hắn có thể cảm nhận được rõ ràng, lực lượng trên người kim thân thậm chí không thua Chính Pháp Minh Như Lai, không thua Thông Thiên giáo chủ...

- Ngươi biết cách khống chế kim thân này không?

- Không... Không biết...

Khóe mắt hầu tử không khỏi giật nhẹ.

Thừa lúc lực lượng kim thân còn chưa hoàn toàn ngưng thành, hắn xoay người nâng Đà Khiết lên khỏi nước bùn, kẹp ở dưới nách.

- Dài --!

Kim Cô bổng lại lần nữa đâm xuyên mặt nước, rơi đến bên chân Hắc Hùng tinh.

Hắc Hùng tinh vội vươn tay nắm chặt.

“Phanh” một tiếng, hầu tử và Đà Khiết đồng thời được kéo ra khỏi mặt nước.

- Thế nào? Giải quyết chưa?

Tiểu Bạch Long cấp thiết hỏi.

- Chưa!

“Rầm” một tiếng, hầu tử quăng Đà Khiết xuống đất, xoay người lao lại xuống lòng sông.

Không lâu sau, toàn bộ mặt sông chợt tĩnh lặng, hệt như chưa có chuyện gì xảy ra.

Chúng nhân trên bãi bồi vươn dài cổ lặng lẽ đứng nhìn.

- Oanh --!

Một tiếng nổ vang, hai cự nhân đồng thời vọt lên giữa sông!

Một người là hầu tử trong trạng thái sử ra pháp thiên như địa, đầu bên kia là cự nhân do nước sông hội tụ mà thành. Từ xa nhìn lại, đường nét khuôn mặt như một tăng nhân, nơi mi tâm sáng lên kim quang lấp lánh.

Chúng nhân trên bãi bồi cả kinh há hốc mồm.

Hầu tử nhe ra răng nanh, lợi trảo vung lên, đạp trên bọt nước, giống như một con dã thú gào thét xông hướng tăng nhân.

Mỗi một bước, đều kích lên sóng cả kinh thiên.

Thiên Bồng vội dựng lên hộ thuẫn che phủ chúng nhân.

Trên mặt sông, tăng nhân cự đại cũng lao tới hầu tử.

Một tiếng trầm vang kinh thiên động địa.

Hai cự nhân cao tới vài trăm trượng trùng trùng đâm sầm vào nhau, sóng xung kích men theo mặt nước tràn ra, cuốn phăng cỏ cây bên bờ!

*****

Cách đó hơn mười dặm, Thanh Tâm vẫn đang giá ngự bát quái bỏ chạy, nhìn thấy hai thân ảnh cự đại đằng xa, lập tức cả kinh.

Ngục Nhung Vương ở sau lưng cũng sửng sờ, vội vàng quay đầu bỏ chạy về hướng tây.

*****

Đánh giết giáp lá cà giữa hai cự nhân chính thức bắt đầu.

Hầu tử gào thét vung trảo nhắm tới kim quang nơi mi tâm tăng nhân, thân mình tăng nhân rụt nhẹ, tránh qua công kích của hầu tử, ngay sau đó, gồng sức đấm mạnh vào bụng hầu tử.

Nhân cơ hội ấy, hầu tử trực tiếp kẹp cổ đối phương vào dưới nách, nhắm vào lưng đối phương thúc cùi chỏ liên hồi.

Đây là đối kháng đơn thuần giữa sức mạnh và sức mạnh, mỗi một động tác của hai cự nhân đều kinh thiên động địa, nhấc chân lên đều khiến cho đất rung núi chuyển.

Sóng cả kinh thiên lấy hai người làm trung tâm, điên cuồng tứ ngược ra bốn phía, một lần tiếp một lần vỗ đánh lên hộ thuẫn của Thiên Bồng.

Sau tầng hộ thuẫn, Tiểu Bạch Long xuýt xoa thán nói:

- Đúng là mở rộng kiến thức, không ngờ còn có thể đánh như vậy...

Nháy mắt, tăng nhân đã bị hầu tử đẩy ngã xuống nước, điên cuồng giẫm đạp. Ngay sau đó, hầu tử cũng bị vặn ngã, song phương quấn lấy nhau giữa lòng sông.

Chúng nhân nhìn mà trợn mắt há mồm.

Trận này, đánh nguyên một canh giờ.

Sóng lớn vỗ đánh liên hồi lên bãi bồi, hết lần này tới lần khác.

Một canh giờ sau, qua nhiều lần áp đảo, hầu tử tung quyền từ trên mà xuống đánh lật cự nhân xuống nước.

Nắm tay khổng lồ đang trên đường nện hướng mặt hầu tử lập tức cứng lại. Ngay sau đó, nổ bung thành con sóng hồng thủy, tan vỡ đi.

Pháp trận trôi nổi giữa trời triệt để nát vụn.

Hầu tử thở phì phò nhìn theo phương vị tăng nhân tan biến, thân hình tấn tốc rụt nhỏ, thẳng đến tan biến trên mặt sông, chỉ để lại mấy vòng nước xoáy cự đại.

Giây phút sau, hầu tử vọt ra khỏi mặt nước, toàn thân ướt sũng, hạ xuống trước mặt chúng nhân, đem kim thân, Phương Thiên Họa Kích của Bằng Ma Vương, Cửu Hoàn đại đao của Sư Đà Vương quăng ở trên đất.

Nhìn quanh chúng nhân một lượt, hắn kéo lê Kim Cô bổng bước qua sát vai Huyền Trang, nhẹ giọng thán nói:

- Thứ quỷ quái này thật là khó xơi, chẳng qua... thắng rồi.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com