Đại Bát Hầu

Chương 534: Cao tăng cũng biết nói dối



Tranh cãi tạm thời ngưng xuống.

Đám người hầu tử và Thiên Bồng đứng đối diện nhau trước cửa chính sơn trang, địch ý trong ánh mắt vẫn nồng nặc, chẳng có vẻ gì là thuyên giảm.

Dưới chỉ dẫn của Nghê Thường, Huyền Trang tiến vào sơn trang chào tạm biệt Cao thái công.

Gặp Huyền Trang, câu đầu tiên mà Cao thái công nói chính là:

- Rốt cục ngươi là người hay yêu?

Lúc hỏi lời này, Cao thái công kinh hãi đến độ tròng mắt mở to, tay nắm lấy ghế vịn không ngừng run lên.

Nghê Thường ở bên vội vàng giải thích:

- Cha, vị Huyền Trang pháp sư này tiền thế chính là Kim Thiền tử, nhị đệ tử của Phật tổ, không thể vô lễ.

- Nhị đệ tử dưới tay Phật tổ?

Cao thái công kinh hoảng liếc Huyền Trang một cái, nuốt khô ngụm nước bọt, thấp giọng nói:

- Làm sao ngươi biết hắn là nhị đệ tử Phật tổ chuyển thế?

- Cái này... Đây là chính hắn nói, Cương Liệt cũng xác nhận.

- Bản thân Cương Liệt cũng là yêu, lời của hắn sao ngươi có thể tin?

Cao thái công cắn răng quát lên:

- Hơn nữa, dù hắn có thật là nhị đệ tử Phật tổ thì đã sao? Phật môn dạy người xuất gia phải gạt bỏ ân tình phụ mẫu, chính là bất hiếu bất nghĩa, chúng ta lại không tin Phật. Đừng nói là nhị đệ tử, có là Phật tổ, lại cũng can gì tới chúng ta?

Nói xong, Cao thái công cẩn thận liếc nhìn Huyền Trang, trong mắt vẫn thấp thoáng vẻ sợ hãi.

Thấy cảnh này, Nghê Thường đành phải xoay người hai tay hợp mười hành lễ với Huyền Trang, nói:

- Gia phụ già cả... Mong Huyền Trang pháp sư đừng để bụng.

- Người đời thường nói, trăm điều thiện thì hiếu đặt ở trước nhất, người Phật giáo muốn cắt đứt hồng trần, lệnh tôn nói thế, cũng không phải hoàn toàn vô lý.

Huyền Trang chậm rãi bước lên, đến cách Cao thái công chừng tám xích mới dừng chân lại. Khom người hành lễ nói:

- Bần tăng là nhân sĩ đông thổ Đại Đường, nguyên quán Hải Châu, tục họ Trần, tên gọi Giang Lưu, quy y xuất gia ở Giang Châu Kim Sơn tự. Pháp hiệu Huyền Trang. Nếu Cao thái công còn không tin... Mẫu thân Huyền Trang họ Ân, tên Ôn Kiều, chính là con gái Ân thừa tướng đương triều đông thổ Đại Đường, nếu gặp được khách thương tới từ đông thổ, Cao thái công vừa hỏi liền biết thật giả.

- Ngươi thật là người?

- Là người.

Hai mắt Cao thái công mở to, nhìn chằm chằm từ trên xuống dưới Huyền Trang, vẻ sợ hãi trong mắt tản mát đi một chút, nhưng lông mày lại không khỏi càng súc chặt. Thấp giọng hỏi:

- Nếu đã là người. Vì sao ngươi lại đi chung cùng đám yêu quái kia?

Huyền Trang trầm tư một phen, trên mặt thoáng hiện thần tình khó hiểu, hỏi ngược lại:

- Vì sao không thể đi chung?

- Cái này...

Nghe được lời này, Cao thái công nhất thời ngơ ngác, do dự hồi lâu mới thấp giọng nói:

- Nhân yêu vốn khác khác, người và yêu... Sao có thể ở chung? Chẳng lẽ ngươi bị chúng dùng thuật pháp mê hoặc?

Huyền Trang không khỏi bật cười. Hỏi ngược lại:

- Mấy năm nay, không phải Cao thái công đều ở chung cùng Cương Liệt?

- Cái đó thì khác!

Cao thái công lập tức lớn tiếng ồn ào, khoát tay nói:

- Đó là hắn lừa lão phu, nếu sớm biết hắn là yêu, làm sao có thể dung hắn trong nhà được?

Huyền Trang tức thì nhăn mày hỏi lại:

- Mấy năm nay, Cương Liệt có làm chuyện xấu nào không?

- Cái đó... Chuyện xấu thì không có. Không chỉ không làm chuyện xấu, mọi chuyện trên trên dưới dưới trong nhà này đều giao cho hắn quản lý, cũng quản lý rất ngay ngắn gọn gàng. Nếu không phải lần này...

Lời nói tới đây, Cao thái công bất giác vuốt râu trầm mặc.

Hai hàng mi cau chặt của Nghê Thường thoáng giãn ra.

Huyền Trang hít sâu, bước lên trước một bước, từ tốn nói:

- Cao thái công liệu có từng nghe qua về lục đạo luân hồi? Giữa thiên địa, mỗi một sinh linh, vô luận là người hay yêu, thậm chí là súc sinh, gia cầm, mãnh thú, đến lúc dương thọ hết liền hồn quy Địa phủ, lần nữa đầu thai...

*****

Ước chừng một canh giờ sau, Cao thái công dẫn theo Nghê Thường, tự thân tiễn Huyền Trang ra ngoài cửa.

Ba người đi tới cửa chính, lại không phải trực tiếp vái biệt, mà từng bước tiến tới chỗ Thiên Bồng.

Tại trường, vô luận là hầu tử hay Thiên Bồng, thậm chí là Tiểu Bạch Long, Lữ Lục Quải, Hắc Hùng tinh, đều không khỏi nghi hoặc.

Đi tới trước mặt Thiên Bồng, ba người dừng chân lại, Huyền Trang hai tay hợp thập hướng tới Thiên Bồng hành lễ, nói:

- Vừa nãy bần tăng đã kể lại mọi tiền nhân hậu quả cho Cao thái công.

- Kể hết?

Thiên Bồng thảng thốt nhìn Huyền Trang, lại quay sang trông hướng Cao thái công.

Bị Thiên Bồng nhìn như vậy, Cao thái công tức thì sợ đến độ lui ra sau một bước. Nghê Thường ở bên vội vàng bước lại dìu đỡ, mới không trực tiếp ngã ngửa ra đất.

Liếc mắt nhìn sang Huyền Trang, Cao thái công hít một hơi thật sâu, ánh mắt lấp lánh nói:

- Vừa nãy, Huyền Trang pháp sư đều kể hết cho ta, tiền thế của ngươi thật chính là đại nguyên soái Thiên Đình?

Thiên Bồng lặng lẽ gật đầu.

Thấy Thiên Bồng gật đầu, Cao thái công lại thở dài một hơi đành chịu, không ngừng lắc đầu nói:

- Tạo hóa trêu người. Khó trách, ta còn đang thắc mắc, vì sao một con yêu quái... lại sẽ đối tốt với Cao gia như thế, thì ra là có nhân duyên kiếp trước với Thúy Lan. Kể ra, đương sơ muốn hứa gả Thúy Lan cho ngươi, ngươi cũng tìm đủ cách chối từ... Chuyện đầu thai vốn là thiên mệnh, không trách ngươi được, làm yêu quái cũng không phải do ngươi quyết định, chẳng qua, lão hủ thực sự không thể gả đứa con gái duy nhất này cho một con trư yêu. Ngày sau, xin đừng lui tới nữa.

Nói xong, Cao thái công cẩn thận liếc nhìn Thiên Bồng một cái, lại vội cúi đầu, bước chân khẽ dịch chuyển về phía Huyền Trang.

Do dự hồi lâu, Thiên Bồng nhẹ gật đầu, hai gối quỳ đất, dập đầu nói:

- Đã gây phiền toái cho lão gia, Cương Liệt tất sẽ tuân theo lời lão gia dạy bảo, ngày sau... ngày sau tuyệt không xuất hiện tại Cao lão trang.

Thấy cảnh đó, Cao thái công khá là cả kinh, vội vàng nhìn sang Huyền Trang.

Hồi lâu, Cao thái công mới khẽ thở phào.

Có lẽ thẳng đến lúc này, hắn mới thực sự tin tưởng, cho dù biến thành trư yêu, Cương Liệt vẫn còn là Cương Liệt thành thật trung hậu trước kia, tịnh không có ý cậy vào vũ lực khinh người.

Nuốt khô ngụm nước bọt, Cao thái công khoát khoát tay thấp giọng nói:

- Đừng quỳ, cũng đừng kêu lão gia. Vừa nãy, Huyền Trang pháp sư nói ngươi đã có hơn sáu trăm tuổi, ngươi mà quỳ như thế, lão hủ chịu không được. Còn là... Đi đi.

Thiên Bồng lại khấu bái, lặng lẽ đứng dậy.

Nghê Thường khe khẽ liếc Huyền Trang một cái.

Ngay lúc Thiên Bồng xoay người chuẩn bị rời đi, Huyền Trang đột nhiên mở miệng nói:

- Cao thái công, Huyền Trang có câu này, không biết nên nói hay không.

Thiên Bồng lập tức dừng chân.

Cao thái công gật gật đầu, nhẹ giọng nói:

- Huyền Trang pháp sư mời nói.

Đám người hầu tử ở bên đều lẳng lặng nhìn đăm đăm Huyền Trang.

Chỉ thấy Huyền Trang ho khan hai tiếng, nhẹ giọng nói:

- Huyền Trang cho là, nếu gạt thân phận trư yêu sang một bên, Cương Liệt quả đúng là giai tế khó được. Không biết Cao thái công có cảm thấy thế không?

- Cái này...

Cao thái công lắc đầu chán nản nói:

- Cái đó tự nhiên lão hủ cũng biết, nhưng Cao gia ta, bất kể thế nào đều không thể nhận con rể là yêu quái được. Dù lão hủ có nhận, nhưng còn họ hàng thân thuộc thì phải làm sao? Còn hàng xóm láng giềng thì phải làm sao? Lời này của Huyền Trang pháp sư... Nói hay không, đều đâu có thay đổi được gì?

- Nếu Cương Liệt có thể biến thành người thì sao?

Lời này vừa ra, một hầu tử và Thiên Bồng ở bên đều không khỏi hơi ngớ.

Cao thái công sửng sốt, cười khổ nói:

- Pháp sư chớ có tiêu khiển lão phu, yêu chính là yêu, người chính là người, yêu, làm sao khả năng biến thành người?

- Còn nhớ những lời Huyền Trang vừa nói về lục đạo luân hồi không? Chỉ cần Cương Liệt đầu thai lần nữa, chẳng phải liền có thể biến thành người?

- Cái đó... Cho dù hắn có thể đầu thai lần nữa, nhưng đợi hắn lớn lên, Thúy Lan cũng sớm đã già đi. Sao mà...

- Nói với hắn, ta đưa Bàn Đào cho, muốn bao nhiêu cho bấy nhiêu! Có Bàn Đào, còn lo gì chuyện già cả?

Thanh âm hầu tử chợt vang lên trong đầu Huyền Trang.

- Cao thái công xin chờ một lát.

Nói rồi, Huyền Trang xoay người đi tới đống hành lý, ngay trước mặt chúng nhân, hắn lôi ra một trái Bàn Đào, xoay người từng bước đi tới chỗ Cao thái công.

Tiểu Bạch Long lập tức trợn tròn mắt, bước chân xoải ra muốn đoạt Bàn Đào, lại bị hầu tử kéo về, thuận tay thi triển thuật pháp, trực tiếp phong bế cổ họng, khiến hắn muốn kêu đều không kêu ra được.

Hai tay nâng Bàn Đào từng bước đi tới trước mặt Cao thái công, Huyền Trang nhẹ giọng nói:

- Cao thái công liệu từng nghe qua Bàn Đào trong Bàn Đào viên trên Thiên Đình?

- Bàn... Bàn Đào...

Nhìn trái đào tròn xoe chín mọng, Cao thái công sớm đã cả kinh không ngậm mồm lại được.

Tuy là phàm nhân, nhưng thứ quý giá như Bàn Đào, có ai mà không biết, có ai mà không hiểu?

Tại trường kẻ cả kinh còn phải kể đến Thiên Bồng và Nghê Thường.

- Bàn Đào, chỉ cần một trái, liền có thể diên thọ ba trăm năm.

Huyền Trang vươn tay đưa Bàn Đào tới trước mặt Cao thái công, chậm rãi nói:

- Nghe nói Cao thái công tuổi tác đã cao, Bàn Đào này vốn là Cương Liệt nhờ chúng ta trải qua trăm ngàn vất vả mới tìm được, định làm lễ vật thành thân hiếu kính lão nhân gia ngài.

Thiên Bồng thoáng kinh ngạc trông hướng Huyền Trang, nhất thời không kịp phân bua. Trên mặt Nghê Thường cũng chất đầy vẻ kinh dị.

Hai mắt Cao thái công như lồi cả ra, trong ánh mắt nhìn Thiên Bồng không còn nửa điểm sợ hãi, ngược lại nhiều thêm một phần cảm động cùng một phần thương tiếc.

Nhìn chăm chăm Bàn Đào, hắn run rẩy vươn tay ra, nhưng trong nháy mắt chạm đến Bàn Đào lại rụt trở về, lắc đầu khoát tay nói:

- Bàn Đào này không thể nhận, không thể nhận! Thân chưa thành, Bàn Đào sao mà thu được!

- Thân vẫn có thể thành mà.

Huyền Trang giao Bàn Đào trong tay cho Nghê Thường, khẽ cười nói:

- Cương Liệt với Thúy Lan tình sâu nghĩa nặng, cái đó chắc không cần bần tăng phải nhiều lời. Bần tăng có một cách, Bàn Đào này, mời Cao thái công tạm thời nhận lấy. Ngày sau, chúng ta lại tìm người đưa tới một trái nữa cho Thúy Lan thí chủ. Như thế thứ, hai cha con ngài không phải bận tâm chuyện dương thọ. Mà Cương Liệt cùng theo chúng ta tây hành làm một chuyện, đợi làm xong, trả cho hắn một thân xác con người. Đến lúc đó, người hữu tình chung thành quyến thuộc, bần tăng phải chúc mừng Cao thái công, chọn được một chàng rể tiên nhân.

Nói rồi, Huyền Trang hai tay hợp mười, khom người xá một xá với Cao thái công.

- Cái này... Cái này...

Nhận một xá kia, Cao thái công lập tức do dự.

Trên mặt Nghê Thường thoáng hiện ý cười, đầy mong đợi đăm đăm nhìn phụ thân.

Thời này khắc này, thần sắc Thiên Bồng toàn là vẻ chấn kinh.

Nếu nói chỉ là một tên hòa thượng tầm thường thì cũng thôi, nhưng đây rõ ràng là cao tăng đã chạm tới giáo nghĩa Phật môn, sao lại có thể nói dối mà mặt không đổi sắc?

Không đợi Thiên Bồng nghĩ rõ ràng vì sao Huyền Trang có thể nói dối mà sắc mặt tỉnh bơ như thường, chỉ nghe Cao thái công cau mày thấp giọng nói:

- Nếu thật có thể như thế, cũng là không sai.

Nghe vậy, Huyền Trang lập tức quay mặt sang Thiên Bồng, nhẹ giọng hỏi:

- Cao thái công cho rằng cách này khả thi, nguyên soái, ngài nghĩ thế nào?


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com