Nhìn đăm đăm Thiên Bồng, Huyền Trang hai tay hợp mười, lặng lẽ gật đầu.
Thiên Bồng chợt nhíu mày, ngẩng đầu nhìn lên hầu tử đang đứng trên nóc nhà phía xa xa, lại quay sang nhìn chằm chằm Huyền Trang, trên mặt thoáng hiện vẻ nghi hoặc nói:
- Ta nghe nói, là Phật tổ lệnh ngươi tây hành thỉnh kinh, ý đồ hoằng dương Phật pháp.
- Thiên Bồng Nguyên Soái tin sao?
Huyền Trang nhẹ giọng hỏi.
Thiên Bồng chậm rãi lắc đầu:
- Không tin.
- Cớ sao Thiên Bồng Nguyên Soái lại không tin?
Huyền Trang hỏi tiếp.
- Phật môn theo đuổi thoát bát khổ, từ chấp niệm, làm gì cần cái thứ gọi là hoằng dương Phật pháp? Nếu thật muốn hoằng dương, trận chiến Hoa Quả Sơn ngày đó, Linh sơn đại bại Yêu tộc, Đạo gia Thiên Đình suy bại, Phật giáo như mặt trời giữa trưa, Như Lai Phật chỉ cần hạ lệnh một tiếng, trong thiên hạ này chẳng phải đều mọc đầy miếu mạo? Cần gì phải đợi tới hôm nay để hòa thượng ngươi độc thân tây hành thỉnh kinh? Tây hành thỉnh kinh nhằm hoằng dương Phật pháp, căn bản là lời đồn vu vơ.
Nói xong, Thiên Bồng hừ lạnh một tiếng, trong ánh mắt nhìn Huyền Trang nhiều thêm một phần địch ý.
- Ngày đó sáu đại Yêu Vương chiếm cứ Tây Ngưu Hạ Châu, Tây Ngưu Hạ Châu lại là phạm vi thế lực truyền thống của Phật môn, ta thống binh đại chiến hai lần với sáu đại Yêu Vương ở kia, giằng co bao năm, sao có thể không biết chút gì? Loại đồn thổi này, làm sao gạt được ta?
Thiên Bồng thoáng ngửa đầu nói:
- Có điều, ta cũng thấy kỳ quái, rốt cục vì sao ngươi lại tây hành? Yêu hầu này, lại vì sao đi cùng với ngươi? Lời đồn nói ăn thịt ngươi có thể trường sinh bất lão, nhưng ta thấy hắn nào giống muốn ăn ngươi. Hơn nữa, hắn từng đột phá Thiên Đạo, sớm đã trường sinh bất tử. Tây hành, chắc phải có mục đích khác mới đúng.
- Việc này nói ra thì rất dài dòng.
Huyền Trang mím môi suy nghĩ một lúc, hai tay hợp mười nói:
- Bần tăng kể cho Thiên Bồng Nguyên Soái một chuyện, theo như những gì Thiên Bồng Nguyên Soái biết, hẳn có thể hiểu được phần nào.
- Ngươi nói.
- Mười kiếp trước bần tăng gọi là Kim Thiền tử.
Nghe vậy, hai mắt Thiên Bồng từ từ mở to, có phần không thể tưởng tượng nhìn chằm chằm Kim Thiền tử. Trong mắt chớp qua một đạo bạch quang, đâm thẳng linh hồn Huyền Trang.
Tức thì, hắn ngơ ngác. Hai mắt lãnh tuấn chậm rãi híp thành một khe nhỏ, ý vị sâu xa quan sát Huyền Trang. Như là đang chăm chú suy nghĩ điều gì.
Gió đêm từ bên cạnh từ từ thổi qua, toàn bộ thế giới đều chìm trong câm lặng.
Nghê Thường vẻ mặt mông lung, Huyền Trang lại mi mục mang cười đối diện với Thiên Bồng.
Hầu tử đứng trên nóc nhà không khỏi khe khẽ liếc hướng ba người, lại gấp gáp thu mắt về, có điều lỗ tai lại vẫn dỏng lên nghe ngóng.
- Thường thức như thế, chẳng lẽ kẻ được xưng Tề Thiên đại thánh, vạn yêu chi vương như ngươi lại không biết? Đúng thật là nghe danh không bằng gặp mặt.
Cơ thịt trên mặt hầu tử khẽ co giật, tay nắm Kim Cô bổng lại giơ lên.
- Ngươi tưởng tu thành Thiên Đạo, là có thể thiên hạ vô địch?
Thiên Bồng ngẩng đầu lên, lại không nhìn hầu tử mà thong thả nói:
- Tu đạo cũng tốt, tu Phật cũng được, dù ngươi tu có là Hành giả đạo, đến cuối cùng đều phải khảo nghiệm tâm tính, khảo nghiệm kiến thức. Nói trắng ra, không đến hai trăm năm quang cảnh, ngươi liền có thể tu tới tu vị Thiên Đạo, chẳng qua là nhờ vận khí. Không nên là của ngươi, rốt cục sẽ không thuộc về ngươi, nếu không, sao ngươi lại bại?
Nói xong, Thiên Bồng hờ hững nhìn hầu tử.
Lập tức, mặt hầu tử trướng đến đỏ bừng, tròng mắt mở to nhếch mép nói:
- Xem ra, không đánh ngươi sấp xuống là ngươi chưa phục.
Nhất thời, không khí lại giương nỏ tuốt kiếm.
Trường diện như thế, ngay cả Huyền Trang cũng khó mà đạm định, liên tục ám thị cho hầu tử, phải bình tĩnh, thật bình tĩnh.
Kể ra, Thiên Hà thuỷ quân dưới tay Thiên Bồng giết không dưới ngàn vạn yêu quái, yêu chúng Hoa Quả Sơn chết dưới đao Thiên Hà thuỷ quân không dưới vài chục vạn, Hoa Quả Sơn dưới sự thống lĩnh của hầu tử càng là tận diệt toàn bộ Thiên Hà thuỷ quân. Huyết hải thâm thù như thế, giữa đây đó sợ rằng bất luận qua bao nhiêu năm đều không thể quên được. Nhưng nói đến cùng chẳng qua đều là vì chủ nhân, vì ý niệm. Tại kỳ vị, mưu kỳ chính, trên bản chất, kỳ thực không có bao nhiêu hận ý, hận Thiên Bồng, xa xa không cách nào so với nỗi hận Như Lai, thậm chí còn không bằng nỗi hận Giao Ma Vương sớm đã chết đi rất nhiều năm.
Chẳng qua, có đôi lúc hận ý không thể đại biểu cho hết thảy, có một số người, có lẽ là bởi Ngũ Hành tương khắc, chỉ cần đặt ở cạnh nhau liền sẽ xảy ra chuyện...
Nhìn tình thế trước mắt, Tiểu Bạch Long khẽ thở dài một hơi, ghé sát bên tai Lữ Lục Quải nhỏ giọng thầm thì:
- Đại Thánh gia cực lực muốn lôi kéo Thiên Bồng Nguyên Soái nhập hội... Không thành công thì còn đỡ, một khi thành công, ngươi nhìn giá thế này... Ta sợ trên đường không cần Phật môn quấy rối, chính chúng ta đã tự đánh lẫn nhau.
- Nguyên soái, chúng ta quay lại chuyện tây hành đi.
- Ngươi nói.
- Nguyên soái nói, tây hành là giáo nghĩa chi tranh, Huyền Trang không dám gật bừa.
- Hả?
- Thành Phật, chính là chuyện riêng của từng người, không liên quan tới người khác, càng không để ý người khác nghĩ thế nào. Đạo phổ độ mà bần tăng muốn cầu, chính là ý niệm trong lòng, đồng dạng cũng không để ý người khác nhìn nhận ra sao. Như thế, làm gì có chuyện tranh giành gì ở đây?
- Không tranh?
Thiên Bồng khoanh tay nhíu mày nói:
- Vậy ta không hiểu, không tranh, thế sao yêu hầu này phải hộ ngươi tây hành? Nếu tranh, khi đó còn nghe được.
Huyền Trang nhẹ giọng nói:
- Không tranh. Tây hành, chỉ là để chứng đạo, lại cũng khó miễn sẽ có chút thu hoạch đi kèm.
Thiên Bồng chợt sửng sờ, rất nhanh liền hiểu ra, gật đầu nói:
- Huyền Trang pháp sư nói vậy, Thiên Bồng hiểu rồi. Pháp sư lực chứng đạo phổ độ, chính là chuyện vui cho tam giới. Chỉ là...
Nói đến nơi này, Thiên Bồng liếc sang Tiểu Bạch Long, Lữ Lục Quải, Hắc Hùng tinh nãy giờ lặng lẽ đứng bên, nói:
- Đại đạo như thế, lại muốn một bầy yêu quái hộ tống, chẳng phải kỳ quái?
- Yêu quái thì sao? Ngươi không phải yêu quái chắc?
Hầu tử trên nóc nhà đột nhiên kéo dài giọng xen miệng nói:
Thiên Bồng nhíu mày liếc tới hầu tử, lại làm như không nghe thấy.
Huyền Trang khẽ cười cười, nói:
- Yêu quái, cũng là chúng sinh, chúng sinh bình đẳng.
Thiên Bồng hai tay hợp mười hành lễ về hướng Huyền Trang, nói:
- Đại sư từ bi. Chỉ là, đại sư muốn hành đạo phổ độ, trên đường đi qua vô số quốc gia nhân loại, sợ rằng đều sẽ không tiếp nhận? Đến lúc đó, còn chứng đạo sao được? Chẳng lẽ đạo phổ độ của đại sư chỉ độ mỗi yêu quái?
Huyền Trang hỏi ngược lại:
- Nếu không tìm Đại Thánh gia hộ tống, nguyên soái cho là, Huyền Trang phải tìm ai?
- Phải tìm...
Thiên Bồng giương giương mồm, hồi lâu, lại không khỏi cười khổ, gật đầu nói:
- Đại sư diệu kế, là Thiên Bồng ngu độn.
Huyền Trang lại khẽ liếc về hướng hầu tử, hít một hơi thật sâu, mím môi nhẹ giọng nói:
- Huyền Trang có một chuyện muốn nhờ, mong Thiên Bồng Nguyên Soái đáp ứng.
- Để ta cùng theo tây hành với các ngươi?
- Đúng vậy!
Huyền Trang nhẹ giọng nói:
- Nếu Thiên Bồng Nguyên Soái đáp ứng... Đợi chuyện thành công, Đại Thánh gia hứa hẹn trả lại chân thân cho ngài. Như thế, nhân duyên giữa nguyên soái và tiên tử liền có thể tiếp diễn mà không gặp cản trở.
Nghe được câu này, lập tức lỗ tai hầu tử chợt dỏng lên.