Đắc Phùng Cứu Tinh

Chương 5



7

 

Chuyện này bị truyền đến tận hoàng cung, ta một chút cũng chẳng lấy làm lạ.

 

Trước kỳ tuyển phi mà thất tiết, chính là mang tội khi quân, coi thường Đông cung, khiêu khích hoàng thất.

 

Vậy nên hôm nay, Hoa Âm công chúa lấy danh nghĩa “truy cứu tội lỗi” đến Thẩm phủ, thật đúng là hợp tình hợp lý.

 

Công chúa ngồi vững trên phượng giá, Thẩm gia chúng ta toàn gia quỳ gối nghênh đón.

 

Chỉ nghe hai chữ nhàn nhạt: “Miễn lễ.”

 

Lúc ấy ta mới dám đứng dậy, ngẩng đầu nhìn nàng.

 

Đây là lần thứ hai ta gặp Hoa Âm công chúa.

 

Mười ngày trước, trong buổi cung yến, công chúa từng ban rượu cho ta. Khi ta tạ ơn, chỉ kịp cúi đầu nhìn thoáng qua, ấy là lần đầu chạm mặt.

 

Lần này, ta cẩn thận đánh giá nàng.

 

Công chúa năm nay đã ba mươi.

 

Công chúa Đại Khải, phần lớn đều định thân từ thuở đôi mươi, có người gả vào nhà quan, có kẻ xuất giá ngoại bang để hòa thân.

 

Duy chỉ có Hoa Âm công chúa là đến giờ vẫn chưa gả đi, Nguyên Đức Đế cũng chẳng thúc ép.

 

Tấu chương các đại thần dâng lên xin gả nàng đi, đều bị bệ hạ ném sang một bên.

 

Công chúa dung mạo diễm lệ phi phàm, quanh người phủ kín gấm vóc lụa là, nghiêng người tựa trên kiệu, phong thái kiêu sa, như đóa mẫu đơn nở rộ giữa nhân gian — diễm lệ lộng lẫy, nhưng cũng ngập tràn biếng lười và chán chường.

 

Đoạn Minh, kẻ vừa bị thiến chưa lâu, lưng cong gập, giọng the thé vang lên:

 

“Công chúa! Thẩm Thanh Chi trước kỳ tuyển phi tư thông cùng hạ nhân, sau đó xuống tay độc ác, làm ta thành ra thế này! Nàng ta giả vờ thanh cao để trèo cao gả vào Đông cung, lừa Thái tử, gạt bệ hạ! Xin Công chúa làm chủ, tru di cửu tộc ả!”

 

Nam nhân mất đi căn nguyên, lòng dạ cũng méo mó. Hắn giờ chẳng còn tâm trí đóng kịch si tình, chỉ muốn g.i.ế.c ta cho hả giận.

 

Công chúa ngẩng mắt, hờ hững hỏi: “Thẩm Thanh Chi, ngươi có biết tội?”

 

Ta ngẩng đầu, đáp lại: “Ta bị người hãm hại, bị hạ dược làm nhục, bản thân chính là người bị hại. Dám hỏi công chúa, ta phạm tội gì?”

 

Công chúa chẳng hề bối rối, trong mắt nàng ta, ta chỉ là con kiến nhỏ. Dù có ép c.h.ế.t ta, nàng ta cũng chỉ thấy thú vị mà thôi.

 

“Nội tình ra sao, bổn cung không quan tâm. Trước khi tuyển phi mà ngươi tư thông nam tử, sự thật rành rành, chỉ riêng tội này, bổn cung đã có thể xử tử ngươi!”

 

Nàng vừa phất tay, lập tức có hai cung nữ bước ra:

 

Một người dâng lên một đoạn hỉ lăng đỏ thẫm, người kia bưng lên một đoạn bạch lăng lạnh lẽo.

 

“Ngươi chỉ có hai đường: hoặc nhận mệnh gả cho Đoạn Minh, bổn cung sẽ đích thân làm chủ hôn.”

 

“Hoặc tự mình treo cổ tự vẫn, giữ trọn danh tiết!”

 

Phụ mẫu ta quỳ xuống khấu đầu, cầu xin: “Công chúa khai ân! Đoạn Minh nay đã là thái giám, sao có thể thành thân được nữa!”

 

Công chúa cười, giọng ngây thơ mà tàn nhẫn:

 

“Thái giám thì sao? Thái giám cũng có thể *‘đối thực’ đấy thôi! Chỉ là thiếu chuyện gối chăn, đành làm phiền Thẩm cô nương nhẫn nhịn một chút.”

 

(*đối thực: sống chung như vợ chồng, nhưng không có quan hệ thể xác.)

Hồng Trần Vô Định

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Có công chúa chống lưng, Đoạn Minh hống hách ra mặt:

 

“Ta thành thái giám, chẳng phải cũng do các ngươi hại ta sao?! Thẩm Thanh Chi, ngươi hủy đi nòi giống ta, nửa đời còn lại, chính ngươi phải hầu hạ ta cho tốt!”

 

“Ta không gả!”

 

Ta dõng dạc phản kháng:

 

“Khế ước bán thân của Đoạn Minh vẫn còn trong tay Thẩm phủ! Theo luật Đại Khải, nô bộc nếu phạm tội, chủ nhân có quyền trừng phạt!”

 

“Phạm trọng tội, thậm chí không cần trình nha môn, có thể ngay trong nội viện mà đánh chết!”

 

“Đoạn Minh chỉ cần dám bước một bước qua cửa Thẩm phủ, dù có Công chúa làm hậu thuẫn, ta cũng khiến hắn c.h.ế.t không có chỗ chôn!”

 

8

 

“Thẩm Thanh Chi, ngươi dám kháng chỉ của bổn cung?!!”

 

“Thần nữ nào dám,” ta cúi đầu, giọng bình thản, “thần nữ chỉ xin nhắc Công chúa rằng, luật Đại Khải là do các đời tiên đế lập nên, Công chúa nếu tùy tiện trái ý tổ tông, e rằng khó tránh khỏi bị người đời chỉ trích.”

 

Hoa Âm công chúa dựng thẳng người, gương mặt diễm lệ rốt cuộc cũng lộ ra vài phần giận dữ.

 

Song chẳng bao lâu, nàng lại bật cười, tiếng cười nhẹ mà chói tai:

 

“Miệng lưỡi quả thật lanh lợi. Đã không chịu gả, vậy thì chỉ còn con đường thứ hai thôi.”

 

Một đoạn lụa trắng được cung nữ nâng lên, đưa thẳng tới trước mắt ta.

 

“Chính ngươi cũng thừa nhận, đêm đó đã mất trinh tiết.”

 

“Theo luật Đại Khải, nữ tử thất tiết trước tuyển phi, là tội khi quân, coi thường hoàng thất!”

 

“Phụ hoàng cũng từng chính miệng phán: Nữ tử thất trinh, nên dùng lụa trắng treo cổ, lấy đó làm minh chứng trinh liệt!”

 

Vốn dĩ, chuyện như vậy xưa nay là tư hình, không thể phán làm luật.

 

Nhưng Nguyên Đức Đế năm xưa vừa lên ngôi, lại đem tư hình biến thành quốc luật — nữ tử thất tiết, trong mắt đám người cầm quyền, chẳng khác gì tội ác trời không dung, đất chẳng tha như g.i.ế.c người phóng hỏa.

 

Ta dùng luật pháp phản bác Công chúa, thì nàng cũng dùng chính luật pháp để chèn ép ta:

 

“Huống hồ ngươi là tư thông với gian phu! Tội càng thêm tội!”

 

“Tội chồng tội, bổn cung ban cho ngươi một đoạn lụa trắng, coi như để lại toàn thây cho ngươi!”

 

“Đoạn Minh, tiễn tiểu thư nhà ngươi một đoạn đường đi nào!”

 

Cuối cùng cũng đợi được cơ hội báo thù, Đoạn Minh hận đến mắt đỏ ngầu, nắm chặt hai đầu lụa, bước từng bước về phía ta.

 

Phụ mẫu ta quỳ rạp xuống đất cầu xin, nhưng lập tức bị thị vệ đè chặt xuống.

 

Ta muốn tránh đi, nhưng cả hai tay bị hai ma ma to khỏe khóa chặt ra sau, một người còn nắm tóc ta, ép ta ngẩng đầu lên, đợi đoạn lụa quấn cổ.

 

“Tiểu thư cao quý đến đâu, cuối cùng chẳng phải cũng rơi vào tay ta sao?”

 

Đoạn Minh giương đoạn lụa lên, ánh mắt độc ác đầy hận thù:

 

“Nếu hôm nay không siết đứt cổ ngươi, thì ta chẳng còn mang họ Đoạn!”

 

Ngay khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, ta gào lớn: “Các ngươi không thể g.i.ế.c ta! Ta… ta mang thai rồi!!”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com