Đắc Phùng Cứu Tinh

Chương 4



6

 

Mấy ngày kế tiếp, kinh thành xôn xao bàn tán.

 

Có kẻ nói rằng tiểu thư Thẩm gia bị hộ vệ hạ dược làm nhục, uất ức quá mới giữa thanh thiên bạch nhật thiến hắn trả thù.

 

Có kẻ lại bảo, tiểu thư Thẩm gia tư thông hộ vệ, sau khi chuyện xong xuôi liền qua cầu rút ván, xuống tay độc ác.

 

Hồng Trần Vô Định

Trăm ngàn lời đàm tiếu, sau cùng vẫn rơi vào một câu mắng:

 

“Dẫu sao đi nữa, thiên kim Thẩm gia cũng đã mất trinh tiết, phải treo cổ bằng một đoạn lụa trắng mới giữ được thể diện cho dòng tộc!”

 

Rồi lại tấm tắc khen:

 

“Tên hộ vệ họ Đoạn kia đúng là gương sáng cho hạ nhân chúng ta! Một kẻ giữ cổng nho nhỏ mà lại nếm được mùi vị của nữ nhi hoàng thương giàu nhất kinh thành! Dù có bị thiến thì cũng coi như lời to rồi!”

 

Phụ mẫu ta đã nghiêm lệnh cấm hạ nhân bàn tán sau lưng, nhưng những lời đồn đó vẫn len lỏi truyền vào tai ta.

 

Tộc trưởng Thẩm gia, người lớn tuổi nhất, còn sai người đưa đến cho ta một đoạn lụa trắng, ý tứ trong đó, không cần nói cũng rõ.

 

Ta nhìn đoạn lụa dài ba thước, nhớ lại kiếp trước, khi ấy ta thực sự từng có ý định tìm đến cái chết.

 

Nhưng phụ mẫu chỉ có mình ta, họ yêu thương ta, khổ tâm mưu tính cho tương lai của ta, ta nào nỡ bỏ họ lại cô độc suốt đời?

 

Cuối cùng, ta cắn răng chịu đựng, gả cho Đoạn Minh, rồi lại hại cả nhà lao vào tử lộ.

 

Đời này, ta đích thân gấp đoạn lụa ấy cất vào rương, người nên bị siết cổ, không phải là ta!

 

Thiên hạ đều cho rằng ta sống không nổi nữa, thế nhưng ta lại chủ động hợp tác cùng đại phu, tĩnh dưỡng thân thể.

 

So với thân thể tàn tạ kiếp trước, lần này ta chỉ có vết thương ở đùi là nghiêm trọng, cũng là do ta tự đ.â.m vào để giữ tỉnh táo.

 

Đại phu bắt mạch xong, khéo léo dặn dò:

 

“Cô nương tuyệt đối không nên buông thả dục niệm..”

 

Tác dụng của Tiên Nhân Dâm độc ở chỗ, mỗi lần phát tác, người trúng độc sẽ hao tổn mười phần khí huyết, thân thể suy nhược suốt nhiều tháng trời.

 

Thế nhưng thuốc mà đại phu kê cho ta, chỉ trong ba ngày đã khiến khí huyết ta khôi phục ổn định.

 

Một hôm nọ, vì hiếu kỳ, ta vén nhẹ một góc màn che, mới phát hiện người chẩn bệnh cho ta không phải đại phu bình thường, mà là nữ y đứng đầu Thái y viện – Lý Thường Ngọc.

 

Lý Thường Ngọc chỉ khám cho người trong cung, cả hai kiếp, người có thể mời nàng ra tay chỉ có Thái tử Phó Uyên.

 

“Là Thái tử phái ngươi đến sao?”

 

Lý nữ y không chối: “Điện hạ lệnh cho ta đến, bảo cô nương bảo trọng thân thể.”

 

Đã là người quen, ta dứt khoát vén toàn bộ màn lên.

 

Lý nữ y thấy sắc mặt ta hồng hào rạng rỡ, liền cười nhẹ:

 

“Thái tử lo rằng cô nương sẽ nghĩ quẩn, giờ thấy khí sắc tươi tắn như vậy, hẳn là đã vượt qua được cửa ải này rồi.”

 

Ta điềm đạm nói:

 

“Trinh tiết chẳng qua là cái gông xiềng mà thế gian áp đặt. Việc ta phải làm là phá bỏ xiềng xích ấy, chứ không phải tự tay thắt thêm một đoạn lụa trắng lên cổ mình.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Lý nữ y than rằng:

 

“Cô nương nghĩ được như thế, thật hiếm có. Chỉ tiếc cho tiểu thư nhà họ Lâm, bị thổ phỉ bắt đi một đêm, trở về liền treo cổ tự vẫn. Khi ta đến nơi, lại nghe người ta mắng chửi.”

 

Ta nhíu mày: “Mắng gì?”

 

“Nói rằng cô ấy c.h.ế.t quá muộn. Phải chi bị làm nhục xong thì treo cổ luôn, còn quay về Lâm phủ rồi mới c.h.ế.t thì làm ô nhục thanh danh tổ tông.”

 

“Thiếu nữ mười bảy tuổi, lúc sống đã chẳng may mắn, c.h.ế.t rồi còn bị họ hàng sỉ vả một câu: ‘Chết trong nhà, làm bẩn cửa Lâm gia!’”

 

Lý Thường Ngọc dài giọng than, trong mắt đầy thương xót, bất bình, và cả sự áy náy vì không kịp cứu người.

 

Kiếp trước, thân thể rách nát của ta cũng là do Lý nữ y chữa trị.

 

Nàng từng khéo léo nhắc nhở ta, vết thương như vậy không giống chỉ do một người gây ra.

 

Khi ấy ta bị Đoạn Minh che mắt, chẳng những không dám nghĩ sâu, mà còn cố chối bỏ điều ấy.

 

Có lẽ vì sợ ta đi vào vết xe đổ của Lâm tiểu thư, nên kiếp này Lý nữ y cũng không dám nói thẳng ra.

 

Sau khi thay thuốc xong, ta níu lấy tay nàng, hỏi:

 

“Thái tử điện hạcó dặn gì nữa không?”

 

“Ngoài việc dặn cô nương tĩnh dưỡng, không có thêm lời nào khác.”

 

Khoé môi ta nhếch lên — cẩu nam nhân.

 

Thời điểm ta trọng sinh quá mức vi diệu, như thể ông trời cố tình bày ra một ván cờ trêu ngươi.

 

Đêm đó, vu tội cho Thái tử là lựa chọn duy nhất mà ta có.

 

Cục diện khi đó bị động đến cực điểm, nửa ván cược của ta, đã đặt vào tay Thái tử.

 

Lý nữ y hỏi lại: “Cô nương có lời nào muốn gửi đến điện hạ chăng?”

 

“Đã là như vậy, thì ta chẳng còn gì để nói.”

 

Muốn bắt thì phải buông. Cái chiêu "dụ rồi rút" này, ta cũng không phải chưa từng dùng.

 

Lý nữ y mỉm cười: “Lời này, ta sẽ chuyển đến cho Thái tử.”

 

Sau khi nàng rời đi, mẫu thân lại bước vào thăm ta, nhịn không nổi mà hỏi:

 

“Chi nhi, con nói thật cho mẫu thân nghe. Đêm ấy rốt cuộc là ai?”

 

“Mẫu thân, đúng là con bị đoạt mất trinh tiết, nhưng người đó tuyệt đối không phải là Đoạn Minh.”

 

“Vậy rốt cuộc là ai? Là ai hạ dược con? Là ai làm nhục con? Con không chịu nói rõ, làm sao ta và cha con tìm đường cho con được?”

 

Lời của mẫu thân vừa dứt, đã có nha hoàn hấp tấp chạy vào bẩm báo:

 

“Phu nhân, tiểu thư! Không ổn rồi! Hoa Âm công chúa giá lâm Thẩm phủ! Đoạn Minh cũng theo về!”

 

Ta liền nắm lấy tay mẫu thân, ánh mắt kiên định: “Mẫu thân à, người sẽ sớm biết tất cả sự thật.”

 

“Nam nhân kia, hôm nay nhất định sẽ phải tự mình đến nhận tội!”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com