Đắc Phùng Cứu Tinh

Chương 12



Lâm Nam Tuyết ôm lấy đoạn lụa trắng, nghiêng đầu ngắm ánh nắng ngoài cửa: 

 

“Nhưng người mẫu thân duy nhất ta có, lại xem ta như công cụ báo thù.” 

 

“Là người bảo ta đến hẻm đêm đó, cũng là người gọi ba tên ăn mày kia đến.”

 

Nàng cười khổ, đưa tay ra, lộ rõ những vết ban đỏ đáng sợ. Nàng định ném đoạn lụa lên xà nhà, nhưng ta vội vàng giật lấy.

 

“Công chúa cũng là kẻ đáng thương. Nếu ngươi muốn hận, thì không nên chỉ hận mình nàng ấy.” 

 

“Nếu muốn hận, hãy hận kẻ đang ngồi trên ngai vàng, kẻ đã cưỡng đoạt một tiểu cô nương mới mười tuổi!”

 

“Dù nỗi hận của chúng ta chẳng lay chuyển nổi vương quyền, nhưng chỉ khi còn sống, mới có hy vọng tận mắt nhìn thấy ác nhân chịu báo ứng.”

 

Ta thu đoạn lụa trắng lại, kéo tay nàng ra khỏi phòng, dẫn nàng bước vào ánh nắng, đến chợ lớn ngoài hoàng thành, chỗ hành hình tội phạm. Trên pháp trường, ba tên ăn mày kia đang bị đưa lên giàn xử trảm.

 

“Kẻ đáng bị treo cổ không phải ngươi, mà là chúng!”

 

20

 

Đông cung đã sớm bàn bạc với Đại Lý Tự, ba tên ăn mày kia bị xử tử bằng hình phạt nặng nề hơn hẳn những tội phạm khác.

 

Chứng kiến từ đầu đến cuối, Lâm Nam Tuyết đột nhiên nói: “Thì ra người bị treo cổ c.h.ế.t trông lại thảm như vậy. Lưỡi thè ra, gương mặt vặn vẹo.”

 

Ta đưa nàng một đơn thuốc chữa hoa liễu: “Uống đúng giờ, trong vòng một năm sẽ khỏi.”

 

“Nói thì dễ, nhưng đại phu đều bảo bệnh này khó trị.”

 

Quả thực khó trị. 

 

Kiếp trước, ta phải đi khắp nơi tìm danh y, chịu đựng châm cứu tắm thuốc suốt hai năm, mới có được phương thuốc này.

 

“Ta có một biểu muội xa, cũng mắc bệnh này. Chính là dùng bài thuốc ấy mà khỏi. Ngươi cứ yên tâm mà dùng.”

 

Lâm Nam Tuyết chợt sinh lòng quan tâm: “Biểu muội của ngươi?”

 

“Nàng ấy gặp phải chuyện tương tự như ngươi. Nhưng hiện tại sống rất tốt. Vì thế ngươi cũng không thể bỏ cuộc. Ngươi đã thấy rồi đó, bị treo cổ c.h.ế.t thực sự rất xấu xí.”

 

Lâm Nam Tuyết ngạc nhiên nhìn ta: “Vì sao ngươi lại giúp ta?”

 

Ta hỏi lại: “Cũng là nữ nhân, cớ sao ta lại không giúp?”

 

Dưới ánh mặt trời, nàng khựng người, rồi khẽ mỉm cười đáp lại.

 

Ngày nàng rời khỏi kinh thành, người của phủ Công chúa đưa cho nàng một chiếc hòm gỗ nhỏ. Bên trong là toàn bộ tài sản riêng mà Hoa Âm công chúa tích cóp suốt những năm qua.

 

Công chúa bị cấm túc, trong một khoảnh khắc hiếm hoi, có lẽ nàng ta cũng từng cảm thấy áy náy với nữ nhi của mình. 

 

Trước khi hoàn toàn rơi vào điên loạn, nàng ta dùng chút lý trí cuối cùng, đem tất cả gửi lại cho Lâm Nam Tuyết, để nàng có thể rời kinh, đi Giang Nam, tự tìm lấy một con đường riêng cho mình.

 

21

 

Ba năm sau, Nguyên Đức đế lâm trọng bệnh. 

 

Trước giường bệnh, Phó Uyên vững vàng tiếp nhận hoàng quyền cùng giang sơn. 

 

Khoảnh khắc nhận lấy ngọc tỷ, hắn đối diện Nguyên Đức đế khi ấy đã thoi thóp hấp hối, trầm giọng ra lệnh:

 

“Chiếu cáo thiên hạ, hoàng đế băng hà.”

 

Nguyên Đức đế kinh hoảng nhìn đứa con mà mình luôn coi là đích tử hiếu thuận. 

 

Thiên hạ đều biết Chiêu Lâm Thái tử trung hiếu song toàn, ai cũng chẳng thể ngờ, hắn lại có thể làm ra chuyện như thế.

 

Hắn giải tán toàn bộ người trong Cẩn Đức điện. 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Lúc này ta đã là chủ nhân mới của hậu cung, mọi sự điều động phía sau đều do ta an bài. 

 

Cho nên, khi Hoa Âm công chúa cải trang thành cung nữ, nghênh ngang bước vào Cẩn Đức điện giữa bao ánh mắt, lại chẳng một ai hay biết.

 

Nguyên Đức đế vẫn cố níu chút hơi tàn, chẳng chịu tắt thở. 

 

Bỗng cổ ông ta bị quấn lấy bởi một dải lụa trắng, ngay sau đó là một cơn đau nghẹt như gãy đốt sống ập đến. 

 

Hai tay ông giãy giụa, mắt trợn ngược, kinh hoàng trông thấy gương mặt vừa tái nhợt vừa diễm lệ của Hoa Âm công chúa.

 

Công chúa vốn đã bị hạ chỉ xử tử ba năm trước tại biệt viện, nhưng hoàng đế không hề hay, vị Thái tử được ông kỳ vọng nhất lại ngoài mặt tuân mệnh, trong tối thì ngụy tạo giả c.h.ế.t cho nàng. 

 

Còn ta, đã giấu công chúa nơi ngoại ô suốt ba năm trời, chỉ vì chờ đợi giây phút này.

 

Dải lụa trắng trở thành vũ khí trong tay Hoa Âm, nàng siết cổ bạo quân, nở nụ cười tà mị:

 

“Phu quân, đau một chút thôi, ngươi ráng nhịn nhé, trước kia trên giường, ngươi vẫn thường dỗ Hoa Âm như vậy mà.” 

 

Giây sau lại biến sắc, giọng nàng ngây thơ nhưng tàn độc: 

 

“Phụ hoàng, ngươi chẳng giữ lễ giáo tiết hạnh, trái luân bại đạo, hôm nay con gái tự tay tiễn ngươi một đoạn, coi như tận chút đạo hiếu vậy!”

 

Hoàng đế danh nghĩa đã băng hà, vậy nên chẳng ai dám đến quấy nhiễu cuộc hành hình này. 

 

Tới rạng sáng, Nguyên Đức đế được đưa vào quan tài, cổ ông ta quấn đầy dải lụa trắng, dưới lớp lụa là đốt xương đã bị siết đứt tận gốc.

 

Chính ông ta từng lập luật, kẻ thất tiết trái luân nên bị xử treo cổ. 

 

Nhưng luật pháp đó, chẳng lẽ chỉ dùng để g.i.ế.c nữ nhân? 

 

Vậy thì bản thân ông ta, chẳng phải cũng nên c.h.ế.t theo chính thứ luật lệ mình lập ra hay sao?

 

Khi Hoa Âm công chúa rảo bước ra khỏi Cẩn Đức điện, tay nàng còn vương m.á.u tiên đế, nét mặt lại thanh thản chưa từng thấy. 

 

Nàng mỉm cười với ta và Phó Uyên, nụ cười nhẹ tênh, như buông xuống hết tất cả.

 

Trời sáng, Hoa Âm công chúa an nhiên qua đời tại vùng ngoại ô Kinh thành.

 

Nàng sống dường như chỉ để đợi đến đêm ấy.

 

Với ta, công chúa không phải người tốt. 

 

Nàng từng chịu hại bởi Tiên Nhân Dâm, rồi lại dùng chính loại độc dược ấy hãm hại ta, một kẻ vô can. 

 

Nhưng ta càng rõ, ta không thể khoanh tay đứng nhìn một người từng thuần khiết thiện lương bị bức đến điên loạn, rồi lại để kẻ gây ra mọi chuyện cao giọng nhân nghĩa trừng phạt nàng.

 

Trùng hợp thay, Phó Uyên cũng nghĩ giống hệt ta. 

 

Cho nên, ta ban cho nàng một đoạn kết lặng lẽ, để nàng được rửa sạch mối hận đời mình, được ra đi một cách yên bình.

Hồng Trần Vô Định

 

22

 

Phó Chiêu Lâm đăng cơ xưng đế, cùng ngày ta được sách lập làm hoàng hậu. 

 

Kỷ nguyên Chiêu Lâm của Đại Khải, từ đây bắt đầu huy hoàng.

 

Phó Uyên hiểu rõ điều ta muốn làm, phượng ấn trao ta, là ấn tín mang theo thực quyền. 

 

Ngày đầu tại vị, ta ban hạ đạo chỉ đầu tiên dưới danh nghĩa hoàng hậu.

 

“Nữ tử vì thất tiết mà bị ép chết, kẻ gian phu tức khắc xử trảm, kẻ bức hại xem là đồng mưu, lưu đày ba ngàn dặm. Kẻ cưỡng đoạt hài nhi, giao Đại Lý Tự xử lý, thiến trước rồi treo cổ.”

 

Xưa nay, kẻ nên bị dải lụa trắng siết cổ chưa từng là nạn nhân, mà phải là hung thủ.

 

Đã là mẫu nghi thiên hạ, điều ta muốn đoạn tuyệt, chính là vô số dải lụa trắng vô hình kia, đã bao đời phủ lên cổ nữ nhân.

 

Hoàn.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com