Tiếng đánh “bốp bốp” vang lên không ngừng, trái tim ta đập loạn, tay chân lạnh buốt.
Bỗng một vòng tay mạnh mẽ kéo ta về phía trước, ta giật mình ngẩng lên – là Phó Uyên – ôm chặt lấy ta vào lòng.
Tư thế ấy rõ ràng là để bảo vệ.
Dù bên ngoài là gió mưa cuồng nộ, chỉ trong khoảnh khắc này, vòng tay hắn khiến ta cảm thấy hoàn toàn an tâm.
Khi hành hình kết thúc, Hoa Âm công chúa bị lôi đi ngang qua ta, nàng nghiêng đầu, môi đầy m.á.u tươi, cười u ám mà thều thào:
“Tiên Nhân Dâm – vị thuốc đó, ngươi thấy dễ chịu lắm phải không?”
“Năm đó, khi phụ hoàng dùng thứ thuốc đó với ta…”
Ánh mắt nàng đỏ rực, ngấn lệ bi ai xen lẫn oán độc:
“Năm ấy, ta mới mười tuổi.”
17
Cuối cùng ta cũng nhớ ra, kiếp trước, Hoa Âm công chúa đã thì thầm gì vào tai Thái tử.
Nàng nói: “Thái tử phi họ Lâm của ngươi, chính là dã chủng do ta và phụ hoàng ngươi tư thông mà sinh ra!”
Giữa cơn mưa giông cuồng nộ, Phó Uyên chợt hiểu ra tất cả bi kịch.
Hắn cưới chính muội muội ruột cùng cha khác mẹ, sinh ra hai đứa trẻ định sẵn yểu mệnh, còn người vợ đầu ấp tay gối thì ngày ngày bỏ độc vào thức ăn của hắn, dưới sự xúi giục của Hoa Âm công chúa.
Phụ thân mà hắn từng tôn kính, cưỡng đoạt tỷ tỷ ruột của hắn. Mà bản thân hắn thì không hay biết gì, còn rơi vào luân lý bại hoại.
Huyết thống ghê tởm, thân nhân âm mưu, phu nhân hạ độc, hai lần mất con, thân thể suy nhược, lại thêm chiến sự hao mòn nốt chút sinh khí cuối cùng.
Hắn chưa từng làm sai điều gì, nhưng tất cả mọi thứ đều ép hắn đi đến cái chết.
Khi Phó Chiêu Lâm rút kiếm tự sát, Hoa Âm công chúa cười điên dại giữa cơn mưa, hướng về Nguyên Đức đế vừa đến:
“Phụ hoàng à, nhi tử xuất sắc nhất của người, đã c.h.ế.t trong tay nghiệt chủng của ta và người đấy!”
Nhưng ở kiếp này, tất cả những thứ từng bức ép Phó Uyên vào tuyệt cảnh, đều đã bị ta dập tắt từ trong trứng nước.
Dẫu vậy, đâu đó vẫn có người đau khổ.
Nguyên Đức đế giận đến tái mặt, hận không thể xé nát lưỡi Hoa Âm, chỉ để giữ lại chút danh tiếng mong manh còn sót lại.
Còn Lâm Nam Tuyết sau khi hay tin chân tướng, gục ngã giữa điện, bật khóc nức nở như một kẻ điên.
Các vị tú nữ đứng hai bên, chứng kiến hoàng thất phơi bày tội ác, ai nấy mặt tái như giấy, cúi gằm không dám hé môi.
Phó Uyên đứng yên, sắc mặt trắng bệch, hiển nhiên... hắn cũng không thể nào chấp nhận sự thật này.
Nếu đêm đó không phải là ta, mà là Lâm Nam Tuyết, thì những sự thật ghê tởm này, ắt sẽ vào một ngày nào đó, như mũi tên độc b.ắ.n trúng giữa mi tâm hắn, g.i.ế.c c.h.ế.t hắn lần nữa.
May thay bi kịch chưa thành hình.
Tất cả, đã được ta ngăn lại.
Phó Uyên đột nhiên ôm chầm lấy ta thật chặt.
“Ta luôn mộng thấy cùng một giấc mộng, ta trong đêm mưa tự vẫn, là nàng lao đến giữ lấy lưỡi kiếm.”
“Giấc mộng không sai, Thẩm Thanh Chi, nàng chính là cứu tinh của ta.”
18
Giống như kiếp trước, lễ tuyển phi lần này kết thúc trong vội vã.
Ta trở thành Thái tử phi, người được Thái tử kiên định chọn lựa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nhưng ánh mắt Nguyên Đức đế nhìn ta hôm ấy, lạnh đến thấu xương.
Bởi ta đã nói ra điều không nên nói. Ta đe dọa đến thanh danh của một vị đế vương.
Không lạ gì khi Hoa Âm công chúa không được gả đi, e rằng ngay cả đêm trước tuyển phi, nàng vẫn là món đồ chơi riêng của lão hoàng đế ấy.
Cuộc sống như thế, nàng đã chịu đựng suốt gần hai mươi năm.
Đêm đó, công chúa sụp đổ như vậy.
Ngẫm kỹ lại, lời ta nói chính là cây rơm cuối cùng bóp nghẹt lý trí của nàng.
Nguyên Đức đế muốn g.i.ế.c ta.
Phó Chiêu Lâm tiến cung, đối đầu với hoàng đế suốt một ngày trời trong thư phòng, cuối cùng giành được thánh chỉ lập ta làm Thái tử phi.
Hắn nói: “Phụ hoàng đã già rồi. Có những chuyện ông ta phải nghe theo ta.”
“Nếu không, sau khi ông ta chết, thanh danh còn sót lại ai sẽ gìn giữ thay?”
Hắn dùng chính bí mật hoàng thất ấy, ép Nguyên Đức đế phải nhượng bộ, giữ lại cả ta lẫn đứa trẻ trong bụng ta.
Bởi vì tương lai của Đại Khải, đã không còn nằm trong tay vị hoàng đế già dơ bẩn đó nữa.
Nó thuộc về Phó Chiêu Lâm.
Ngày được sắc phong Thái tử phi, chính tay Thái tử đặt tay lên cổ tay ta, bắt ra mạch hỉ chân thật.
Hoa Âm công chúa từng khẳng định mười ngày không thể có mạch thai, vì nàng đã từng làm mẹ vào năm mười hai tuổi.
Nên nàng hiểu rõ, ta khi ấy đã nói dối.
Nhưng hôm nay, một tháng đã trôi qua, lời nói dối ấy đã trở thành sự thật.
Hồng Trần Vô Định
Phó Uyên rất vui, ôm chặt lấy ta xoay tròn ba vòng như trẻ con.
Vị Thái tử cao quý ấy, thật sự rất thích trẻ con.
Thế nên kiếp trước, sau hai lần mất con, hắn mới đau đớn đến vậy, tự làm thân thể hao tổn.
Điện hạ là cứu tinh của ta.
Còn ta cùng đứa trẻ này nhất định sẽ trở thành cứu tinh của hắn.
19
Khi mọi chuyện lắng xuống, ta đến phủ Quốc công thăm Lâm Nam Tuyết.
Vừa bước vào, ta mới phát hiện, nơi nàng ở trong phủ vậy mà lại là một căn phòng củi được sửa lại.
Hoa Âm công chúa căm hận Nguyên Đức đế, dĩ nhiên cũng căm ghét đứa con gái mang huyết mạch của tên súc sinh ấy.
Nàng đem Lâm Nam Tuyết nhét vào phủ Quốc công, ngầm cho phép người trong phủ khắc nghiệt với nàng, như thể muốn dùng những năm tháng yếu đuối nhất đời người để báo thù người cha cầm thú kia.
Đợi đến khi Lâm Nam Tuyết hiểu chuyện, Hoa Âm công chúa lại mang bộ dáng ân nhân xuất hiện trong cuộc đời nàng, giúp nàng có chỗ đứng trong phủ, ban cho nàng xiêm y đẹp đẽ, điểm tâm tinh xảo từ cung đình.
Người quen khổ, chỉ cần được ban cho một chút ngọt ngào, sẽ khắc cốt ghi tâm người ban ơn.
Đến ngày tuyển phi, Lâm Nam Tuyết liền nghe theo sự sắp đặt của công chúa: chuẩn bị gả vào Đông cung, dùng thuốc độc bào mòn thân thể Thái tử, dùng hai đứa trẻ để dày vò tâm trí hắn.
Dẫu việc ấy sẽ khiến bản thân tổn thương, nàng cũng không quan tâm.
Nàng nghĩ rằng, chỉ cần hoàn thành tốt mọi chuyện, thì công chúa sẽ càng yêu thương nàng hơn.
Nhưng kiếp trước, nàng chỉ nhận về một kết cục: tự uống thuốc độc, lìa đời.
Còn kiếp này, thứ đặt trước mặt nàng, chính là đoạn lụa trắng đã từng đặt trước mặt ta.
“Ta từ năm bốn tuổi đã biết, mình chỉ là kẻ ăn nhờ ở đậu. Thiên kim chân chính của phủ Quốc công ngày ngày được cưng chiều bên gối mẫu thân, ta ngưỡng mộ họ biết bao. Ta cũng muốn có mẹ ở bên.”