Đêm nhạt, tại Hắc Bạch Sơn, tuyết bay lác đác. Một rừng huyết trúc trải rộng, từ đốt trúc cho đến phiến lá đều đỏ thắm lấp lánh, tựa như được điêu khắc từ xích ngọc. Trong nền tuyết trắng xóa, chúng hiện lên vừa tươi sáng vừa kinh diễm.
Tần Minh tĩnh tọa, đang tham ngộ 《Luyện Thân Hợp Đạo Kinh》. Giữa tiết trời giá buốt đến tận xương, hắn cố ý từ bỏ thiên quang hộ thể, dùng hàn khí rèn luyện thân thể.
Hắn hít thở theo một tiết tấu huyền diệu, từng luồng bạch vụ phun trào, toàn thân dường như bị tiên khí bao phủ.
Bên trong thân thể hắn, từng dải đại cân hóa thành “chân long”, các huyệt khiếu được xưng là “tiên hồ”, lúc này, chư long lần lượt tỉnh giấc, ngụp lặn trong hồ, uống “tiên tương”.
Gân cốt hắn bị kéo dài ra, thậm chí còn vang lên tiếng “long ngâm” chân thực. Các dị thú, linh cầm quanh đó đều run rẩy, không dám ló đầu ra ngoài.
Trong “tiên hồ”, tiềm năng cuồn cuộn nổi sóng, khiến toàn bộ xương cốt hắn thấm nhuộm quang mang, tiếp đó trăm cốt đồng chấn, vang lên âm thanh như tiếng “lôi minh”.
Làn da hắn tỏa ánh kim hồng như ráng sớm, còn phần xương cốt bên trong thì trắng như ánh nguyệt, tinh khiết óng ánh, lấp lánh linh vận.
Chẳng bao lâu sau, hắn mồ hôi như tắm, toàn thân bốc lên tiên vụ giữa tuyết gió, cảm giác toàn thân thư thái vô cùng, tựa như vừa ăn được nhân sâm quả trong cổ tịch, đang trải qua quá trình tẩy tủy dịch cân.
Lúc này, hắn đang dần tiến hóa theo hướng kim thân, ngọc cốt.
Tần Minh thở ra một hơi bạch khí dài, rồi chậm rãi mở mắt.
Năm ngoái đúng thời điểm này, hắn từng ở rừng huyết trúc này dùng đao chém huyết xà, lần đầu tiên trong đời thu được linh tính vật chất.
Nay, sau một năm vân du, trở lại Hắc Bạch Sơn, hắn đã không còn là kẻ “yếu nhược” luôn phải đề phòng linh trùng quái thú nơi sơn dã nữa.
Hắn xuyên qua tuyết gió nhìn về phía xa. Tuy tu vi hiện tại đã tiến bộ rất nhiều, nhưng giữa thời đại long tranh hổ đấu này, vẫn là chưa đủ.
Tiên Lộ, Mật Giáo, dị loại, tuyệt địa – các đại hệ thống đều đang không ngừng khai mở tiền lộ. Xa xăm còn xuất hiện thêm một quốc độ nhân tộc huy hoàng rực rỡ, vạn đạo tranh minh, trăm phái cùng sáng, phồn vinh thịnh thế.
Huống chi, sâu trong Dạ Vụ, còn có rất nhiều văn minh dị tộc, thậm chí còn truyền rằng có Địa Tiên Hoàng Triều, khiến người ta vừa hướng vọng vừa kính sợ.
“Còn cần phải mạnh hơn nữa.”
Đêm càng thêm sâu, Tần Minh đã luyện xong 《Kim Ô Chiếu Dạ Kinh》. Gần đây, hắn vẫn luôn tiến hành “khai hoang” trong thể nội, mở ra không ít lộ tuyến thần bí.
Hắn có thể cảm nhận rõ ràng, Thiên Quang lực trong cơ thể ngày càng mạnh, huyết nhục như một lò luyện đầy tiên quang, tựa hồ có Kim Ô cư ngụ trong đó.
Tần Minh hạ sơn, thấy nơi tận cùng đại địa có một con lừa lông dày đang thong thả giẫm tuyết mà đi, trên lưng nó là một con hoàng thử lang toàn thân tuyết trắng.
Năm ngoái, hắn từng rất kiêng kỵ sinh vật này, luôn giữ khoảng cách thật xa.
Nhưng nay, hắn chỉ ôm quyền chào một cái, rồi tiêu sái rời đi.
Hoàng thử lang hơi sững người, gật đầu đáp lễ, lòng trăm mối cảm xúc. Nó dĩ nhiên còn nhớ thiếu niên này. Mùa tuyết năm ngoái, chính nó từng từ xa chứng kiến hắn vai dính máu, giữa rừng núi quyết chiến với lừa đầu lang.
“Không ngờ a, mới một năm ngắn ngủi mà hắn đã tiến bộ đến thế...”
Đêm khuya, bên suối hỏa tuyền, trên Hắc Bạch Song Thụ, hai tiểu sinh linh hóa thành đôi mắt âm dương, mỗi con đều ngồi xếp bằng bắt chước Tần Minh, phát ra linh khí đậm đặc.
Chúng đã hiểu rõ, theo Tần Minh tu hành thì lợi ích vô biên. Khi hắn ngộ đạo, không chỉ có nhiều vật chất thần bí tụ về từ trong Dạ Vụ, mà còn có đạo vận vờn quanh.
Tần Minh hiện đang nghiên cứu 《Địa Từ Kinh》. Mặc dù hắn đã nắm trong tay những chân kinh như có thể dùng nhục thân chém thần linh, lại có thêm bốn trang Ngọc Thư, nhưng đối với các loại kỳ công dị pháp khác, hắn vẫn không bỏ qua, đào sâu từng chữ, muốn hiểu đến tận cùng huyền nghĩa.
Bộ kinh này rất tương hợp với Linh Trường, lại đặc biệt thích hợp để ngự vạn khí.
Chỉ một niệm động khởi, phía sau hắn lập tức hiện ra Dương Chi Ngọc Thiết Đao, Xích Ngọc Kiếm, Mặc Ngọc Chùy, Lượng Thần Xích... Thậm chí vài món vụn đồng sắt gỉ trong tuyết cũng bị hút lên khỏi đất, lơ lửng xung quanh hắn, hóa thành các loại vũ khí.
Ngay sau đó, hắn lại kết hợp bộ kinh này với 《Kim Tàm Kinh》, kim võng lập tức lấy hắn làm trung tâm mà lan ra tứ phía.
Về nửa đêm sau, “Linh Trường” của Tần Minh mở ra. Hiện giờ chỉ có những ai tu thành đặc thù đồng thuật mới có thể lờ mờ thấy được, tràng cảnh hữu hình, tầng tầng lớp lớp lan tỏa.
Chớp mắt, trong sóng động của Linh Trường, vô số hắc bạch vi tử đồng loạt chấn động, uy năng bạo tăng, không ngừng khuếch tán.
Tần Minh xác định, dù là Tu Di Trường, Thiên Ma Lực Trường, Thành Thần Nội Cảnh Địa của Mật Giáo, hay là các loại ý cảnh kỳ quan của tiên đạo, hắn đều có thể lấy Linh Trường này mà đối kháng cứng rắn.
Sau đó, năm loại Thánh Sát được hắn phân giải thành từng hạt vi tử, phân bố trong Linh Trường, khiến uy năng tiếp tục tăng vọt.
Gần đây, Tần Minh chuyên chú ngộ đạo, tổng kết kinh nghiệm, dung hợp mọi loại kinh nghĩa. Mỗi đêm, hắn đều thần du lên tầng trời tối đen, săn bắt mưa sao băng cùng các vật chất thần dị, không hề bị bóng đen lần trước làm cho khiếp đảm.
Chớp mắt đã một tháng trôi qua, Tần Minh đạo hạnh có thêm tinh tiến, tu vi mạnh mẽ hơn trước, nhưng khi tiến vào tầng thứ ba của Linh Trường, hắn khẽ thở dài, cảm thấy tốc độ có phần chậm lại.
Sau khi đem cảnh giới Linh Trường lượng hóa thành từng cấp bậc, hắn có thể cảm nhận rõ ràng sự biến hóa trong chính mình, đồng thời cũng dùng đó để thúc ép bản thân khổ tu, không ngừng tiến bước.
Theo tình hình hiện tại, mỗi lần bước thêm một tầng thiên, đều cần khoảng một năm tròn.
“Cứ thế lần hồi mà tiến, quả là quá chậm rồi.”
Tần Minh không khỏi sốt ruột. Bởi lẽ, hắn vẫn luôn lấy những người bên Tiên Lộ, Mật Giáo làm đối chiếu, huống chi lại còn có cả quốc độ huy hoàng nơi phương xa của nhân tộc, khiến lòng hắn càng thêm trăn trở.
Đêm dài không ánh sáng, trời đất tối tăm như vực thẳm, vậy mà sâu trong Dạ Vụ giới, các nền văn minh lại lộng lẫy rực rỡ.
“Nếu muốn tăng tốc, ngoài việc tự tìm từ trong bản thân, e rằng chỉ còn cách hướng ngoại, tìm ‘tha vật’ mà thôi.”
Tiếc rằng, từ sau đại chiến Tây Cương, điều mà Dạ Châu thiếu nhất chính là linh vật. Từ cao thủ tuổi tráng niên cho đến tông sư, thậm chí cả tổ sư đều cần đại dược để trị thương.
Ngoài ra, các bảo địa đặc thù như Sơn Hà Linh Sào, Đại Địa Chi Khiếu đều đã bị người ta chiếm giữ từ lâu, có chủ hết cả.
Toàn cõi đất này gần như đã được khai thác không còn kẽ hở, muốn “nhặt bảo vật rơi vãi” gần như không thể.
Còn như lên tận Cửu Tiêu, thần du vào Dạ Vụ Hải, thì lại quá mạo hiểm. Không phải ai cũng có thể gặp được Kim Khuyết, Thần Dược, trái lại xác suất gặp phải quái vật trắng bệch mặt còn đáng sợ hơn cả bà cố của Từ Xung Hòa thì lại quá lớn.
Tần Minh trầm tư: “Chẳng trách xưa nay vẫn luôn có người rời Dạ Châu, đi thám hiểm tân giới. Người đến sau muốn vươn mình, tài nguyên vốn đã không đủ chia, đành phải tìm lối khác.”
Hắn ẩn cư tại Hắc Bạch Sơn hơn một tháng, những kinh văn đã tham ngộ gần như đều đã hiểu thấu, nay muốn ra ngoài tìm kiếm cơ duyên. Giữa thế giới đen tối này, liệu còn có thần dược vô chủ, linh sào chưa ai phát hiện hay chăng?
Thậm chí, nếu quốc độ nhân tộc nơi xa kia thực sự đáng tin, hắn cũng tính toán rời bước đi xem thử.
Nếu cứ trông cậy vào khổ tu theo con đường chính thống, e rằng hắn cần thêm mấy năm nữa mới có thể phá thiên quan, tiến vào cảnh giới thứ tư.
“Tiểu Tần, bộ 《Hắc Bạch Kinh》 này quả thực có ích cho bệnh chứng của ta. Tựa hồ năm xưa ta từng tiếp xúc qua, cảm giác vô cùng quen thuộc. Lão hủ hẳn có thể vượt qua mùa đông dài đằng đẵng này, ngươi cứ yên tâm mà viễn hành.” Lưu Mặc đứng ra đưa tiễn.
Tần Minh từ lâu đã nghi ngờ bộ kinh này có liên hệ với Lưu lão đầu, giờ phút này rốt cuộc cũng được chứng thực.
“Sơn chủ, người lại muốn xuất du rồi ư?” Ngữ Tước chớp đôi mắt như ngọc thạch, sau cùng vẫn nhịn xuống, không đi theo. Nó quyết định ở lại... tiếp tục “ăn bám” thêm một đoạn thời gian.
“Tần đại ca, không việc gì thì nhớ về thăm nhà nhé!” Hồng Tùng Thử giờ đây đã ngoan ngoãn hơn trước rất nhiều.
Thời gian qua, Tần Minh đêm ở Hắc Bạch Sơn, khuya về tĩnh tọa dưới Song Thụ, hết sức hạn chế tiếp xúc dân làng, cắt đứt ràng buộc. Hôm nay, hắn lặng lẽ rời đi, không một lời từ biệt.
Trên đường qua Xích Hà Thành, hắn trông thấy thương thế nặng mà Mạnh Tinh Hải mắc phải nơi chiến trường Tây Cương đã khỏi được bảy tám phần, lúc ấy mới yên lòng.
“Tiểu Tần, tiến cảnh của ngươi đã nhanh lắm rồi. Lúc này điều trọng yếu nhất là ổn định, đừng mạo hiểm.” Mạnh Tinh Hải chân thành khuyên răn.
“Mạnh thúc, ta hiểu rõ.” Tần Minh chỉ ở lại một ngày, rồi cưỡi Lôi Đình Vương Điểu rời đi.
Dù trên đường du ngoạn, hắn vẫn luôn tu hành. Không ít đại thành của Dạ Châu, cùng những danh sơn từng bị thiên quang đánh xuống, đều từng lưu lại bóng hình hắn.
Tần Minh không khỏi cảm khái. Có những địa vực thực sự ẩn chứa tạo hóa, núi non lưu động thần hà rực rỡ, khe nứt địa mạch phun trào thiên quang, khiến hắn nhìn mà nước miếng muốn trào ra.
Đáng tiếc, các “địa khiếu” ấy đều có quái vật lão thành đang bế quan, sớm đã bị Mật Giáo, Tiên Lộ... tranh đoạt từ ngàn năm trước.
Tần Minh không cam lòng, rong ruổi trong sơn lâm trạch địa, dựa vào Tân Sinh Chi Nhãn, muốn tự mình tìm long huyệt, thần sào, cố khai phá ra nơi kỳ địa chưa từng bị ai phát hiện.
Song, kết quả lại khiến hắn mặt mũi xám xịt. Trong một vùng đầm lớn tưởng chừng an bình, hắn lại đào trúng vạn nhân khanh, sau đó còn dính phải một chuyện tà dị quái đản khó tin.
Từ đêm đó, mỗi khi ngủ mơ, hắn đều thấy một lão bà máu chảy bảy khiếu, tựa như cắm rễ trong linh trường của hắn.
Ngay cả Lôi Đình Vương Điểu, mỗi ngày cũng ác mộng triền miên.
Cuối cùng, Tần Minh dùng thiên quang đốt chính mình suốt ba ngày ba đêm, lại liên tục dùng đạo hỏa thanh lọc cho Lôi Đình Vương Điểu, mới hoàn toàn xóa sạch hình ảnh lão bà kia.
Dĩ nhiên, hắn cũng lập tức trốn vào Đại Dụ Hoàng Đô, nơi đó dương khí cực thịnh, lão diện nọ càng lúc càng mờ nhạt, cuối cùng hoàn toàn tiêu tán.
Tần Minh trong lòng vẫn còn không phục, nhưng cũng phải thở dài cảm thán. Quả nhiên, nơi tốt thì đều có chủ cả rồi.
Trên đường đi, hắn nghe được rất nhiều tin tức về dị vực lai khách.
Năm xưa, từng có hết đợt này đến đợt khác cao thủ xuất hành, tìm kiếm tân thế giới, mà trong số đó, chỉ những người hướng về phía tây nam, tiến vào quốc độ cấp địa tiên kia... mới có thể bình an trở về.