Sau khi cửa thành mở, ta và Tạ Tử Yến về Hầu phủ. Ta phải bắt đầu uống thuốc bổ lại, nhưng chàng kiên quyết không đồng ý.
Mẹ biết chuyện liền gọi ta về nhà, vuốt đầu ta khuyên nhủ: "Mẹ biết thuốc bổ khó uống, nhưng thấy nhà chồng con khắp nơi đều tốt, con lại kết hôn được một năm rồi mà bụng vẫn chưa có động tĩnh, thôi thì cố gắng nhịn một chút đi con. Phụ nữ mà, có con rồi mới có thể đứng vững ở nhà chồng, mẹ là vì tốt cho con."
"Mẹ, con biết mà," ta gật mạnh đầu, "Mẹ yên tâm, con đều hiểu hết."
Về đến nhà, ta lại mời Ngô thái y đến bắt mạch, nhờ thái y điều chỉnh lại phương thuốc bổ, rồi cố gắng ăn uống.
Buổi tối, Tạ Tử Yến nhìn bát thuốc bổ trên bàn mà nhíu mày.
Ta cười đi vuốt ve lông mày của chàng ấy: "Trẻ tuổi thế mà cứ như ông già vậy." Chàng ấy nắm lấy tay ta, "Chàng đừng lo, cái này cũng không khó uống lắm đâu, hơn nữa..." Ta hơi ngại ngùng, "Thiếp cũng muốn sinh con cho chúng ta..."
Chàng vuốt ve tay ta vài cái, bỗng nhiên cười lớn: "Phu nhân nói đúng, trách ta, ta còn phải cố gắng hơn nữa mới được."
"Phì, đồ lưu manh."
Mặc dù Tạ Tử Yến đã thực sự rất cố gắng, nhưng lại nửa năm trôi qua, bụng ta vẫn không có động tĩnh gì.
Ta biết, thực ra tổ mẫu và mẹ chồng đều hơi sốt ruột rồi.
Nhưng họ không nói gì cả.
Đôi khi tổ mẫu còn vuốt đầu ta trên đường ta cùng người đi thắp hương, an ủi ta rằng tuổi còn nhỏ, không cần vội.
Nhưng họ càng như vậy, ta càng khó chịu.
Đối với một Hầu phủ chỉ có một người con trai, con cái có ý nghĩa gì, chúng ta đều rất rõ.
Tháng mười, tổ mẫu bị cảm lạnh. Ai ngờ cứ kéo dài mãi không khỏi dứt điểm, bệnh nặng một trận, sức khỏe không còn được như trước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta biết không thể tiếp tục như thế này nữa.
Tạ Tử Yến đi tuần tra đại doanh ở ngoại ô kinh thành. Chiều tối hôm đó, chàng sai A Ly về đưa cho ta ít nấm tươi.
Ta ngẩn ngơ nhìn những cây nấm đó, thẫn thờ một lúc, rồi bảo Hạnh Nhi mang xuống phòng bếp chia cho các phòng. Ta đứng dậy đi về phía Từ Vinh Đường nơi mẹ chồng ở.
Trên đường ta đi rất chậm, khi đến nơi ta đã ổn định cảm xúc rồi.
Sau khi hành lễ và dùng bữa cùng mẹ chồng, ta nói đến chuyện chính: "Mẹ, con định đợi phu quân về sẽ hỏi chàng ấy, muốn nâng một phòng thiếp cho chàng, hoặc để Tình Nhi hầu hạ cũng được. Con muốn hỏi ý nương trước." Thực ra ta sợ là Chu phu nhân đã chuẩn bị sẵn nha đầu cho Tạ Tử Yến.
"Con bé này," Chu phu nhân thở dài, "Thực ra không cần vội đâu, hai con cũng mới thành thân được một năm. Chuyện con cái này, thứ nhất là không thể vội vàng, phải tùy duyên; thứ hai, vẫn nên có con cái dòng chính trước thì tốt hơn..."
"Nương, con biết người thương con," ta chân thành nhìn Chu phu nhân, "Nhưng phu quân là con trai độc nhất, con biết tổ mẫu, cha và người dù không nói ra, nhưng đều mong có cháu. Hơn nữa, dù ai sinh con đi chăng nữa, chẳng phải cũng là con của con sao? Người lẽ nào lại để nàng ta vượt mặt con sao?"
Chu phu nhân nhìn kỹ thần sắc của ta, cuối cùng thở dài: "Nếu con đã nghĩ kỹ rồi, chuyện của hai đứa, ta sẽ không nhúng tay vào nữa, con cứ nói với Tử Yến đi."
Tạ Tử Yến đã trở về trước Tết Lạp Bát.
Thiên Thanh
Chàng vui vẻ cùng ta đón Lạp Bát: "Qua Lạp Bát là Tết rồi, Chiêu Chiêu, chúc mừng năm mới!"
Chúng ta đã lâu không ra ngoài dạo phố. Hôm nay sau khi uống cháo Lạp Bát, chàng liền bẩm báo cha mẹ rồi dẫn ta ra ngoài đi dạo phố. Giữa không khí náo nhiệt của năm mới trên phố, đôi mắt chàng sáng lấp lánh, mỉm cười nhìn ta, nụ cười rạng rỡ làm ta lóa mắt.
Ta cười nhìn chàng ấy: "Tạ Tử Yến, chúc mừng năm mới!"
Chàng hôn nhẹ lên lúm đồng tiền của ta.
Ta lập tức đỏ mặt, đánh chàng một cái.
Tạ Tử Yến cười ha hả, kéo ta đi xem kẹo đường trên phố.