Hôm sau, ta đích thân vào bếp nấu một bàn toàn những món chàng thích ăn.
Chàng cầm đũa gắp cho ta một miếng sườn, cười tủm tỉm hỏi: "Vô sự hiến ân cần, Chiêu Chiêu có chuyện gì muốn xin ta chăng?"
"Thật ra có một chuyện," Ta cố gắng nói thật tự nhiên, "Thiếp nghĩ muốn nâng một phòng thiếp cho chàng, hoặc Tình Nhi cũng được, hoặc người khác cũng được, chàng có ưng người nào không..."
Tách.
Tạ Tử Yến làm rơi đôi đũa, mặt chàng đen lại đến nỗi có thể nhỏ ra nước.
Mấy nha hoàn lập tức im thin thít, không dám ho he. Họ nhìn nhau, cuối cùng nối đuôi nhau ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Tạ Tử Yến ngước đôi mắt hoa đào lạnh lùng nhìn ta: "Ai ép nàng làm thế này?"
"Không ai ép thiếp cả," ta bối rối giải thích, "Thiếp đã bẩm báo với mẹ rồi, người cũng đồng ý. Sức khỏe của tổ mẫu sau trận bệnh này suy yếu đi rất nhiều, không bằng có một đứa cháu để người già vui vẻ. Thiếp nghĩ người do chàng tự chọn sẽ hợp ý hơn một chút, nên mới muốn hỏi chàng..."
Càng nói, mặt chàng càng đen lại, ta liền im bặt.
Rất lâu sau, chàng bỗng nhiên cười khẩy một tiếng, "Tần Chiêu, nàng hay thật, rốt cuộc nàng có tim không?"
Nói xong, chàng hất tay áo, làm đổ bát đũa chén đĩa, quay đầu bỏ đi.
Ta lặng lẽ ngồi đó, nhìn một đống bừa bộn dưới đất, không nói gì, cũng không ngăn chàng ấy lại.
Ta có tim không?
Chắc là không.
Thiên Thanh
Ta biết chàng ấy nghĩ gì, chẳng qua là muốn ta ghen tuông, muốn ta quan tâm đến chàng ấy, yêu chàng hết lòng như những thê tử trẻ tuổi khác.
Nhưng, dù sau khi thành thân, chàng không ngủ lại nơi khác, nhưng nếu tình yêu đã định trước là phải chia sẻ với người khác, làm sao ta có thể để mình toàn tâm toàn ý dấn thân vào được chứ.
Ta vốn dĩ cũng không có ý định tìm kiếm một mối tình một vợ một chồng trọn đời ở cái thời cổ đại ăn thịt người này.
Ta gọi Tiểu Lan và Hạnh Nhi vào, dọn dẹp phòng cho gọn gàng.
Lại bảo Tiểu Hồng đi hỏi, Tạ Tử Yến đã ra khỏi phủ rồi.
Ta im lặng bảo Thanh Nhi để mắt, khi Tạ Tử Yến về thì gọi ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Một đêm chàng ấy không về.
Mẹ chồng biết chuyện, hôm sau hỏi ta.
Ta chỉ nói là do ta nói sai lời khiến chàng không vui.
Mẹ chồng gần đây đang chọn chồng cho Tạ Tử Lâm, ngày nào cũng bận rộn với các buổi yến tiệc, bà vỗ tay ta bảo hôm nay cứ nghỉ ngơi ở nhà: "Chuyện của bọn con, mẹ cũng không tiện hỏi nhiều. Tử Yến tính tình bướng bỉnh, con đừng để trong lòng. Có chuyện gì cứ nói với mẹ, đừng tự làm khổ mình."
"Con biết mà mẹ," ta cười gật đầu, "Mẹ yên tâm đi ạ."
Tạ Tử Yến ba ngày không về.
Ta gọi Thành Hỷ đang về lấy đồ đến hỏi.
Thành Hỷ ấp úng: "Thiếu phu nhân... Thế tử... Thế tử... mấy ngày nay ở Túy Xuân Cư..." Giọng hắn nhỏ dần, cuối cùng cúi đầu không nói gì nữa.
Ta nhìn Thành Hỷ cúi đầu sát đất mà hơi buồn cười: "Có gì đâu, ta nghe nói Thế tử gia trước khi thành thân vẫn thường đến chỗ cô nương Cầm Nhi ở Túy Xuân Cư để nghe khúc hát. Ngươi đã có thể nói cho ta nơi đến, hẳn là gia đã đồng ý rồi, sao lại làm cái bộ dạng này?"
Thành Hỷ lúng túng không biết nói gì: "Thiếu phu nhân, Thế tử không phải... Haizz, ngài ấy chỉ hơi tức giận thôi... Nô tài cũng không biết làm sao... Phu nhân đừng giận..."
Ta xua tay không cho hắn nói tiếp: "Muốn lấy gì thì bảo Hạnh Nhi giúp ngươi lấy đi, hầu hạ tốt Thế tử là được, đi đi."
Ai ngờ Thành Hỷ vừa đi được hơn một canh giờ, Tạ Tử Yến đã quay về.
Ta vừa mới nghỉ ngơi, đã nghe thấy tiếng động trong sân. Chưa kịp gọi Tiểu Lan hỏi chuyện gì, thì đã thấy Tạ Tử Yến giữa trời đông lạnh giá chỉ mặc một chiếc áo đơn màu chàm, vén rèm cửa bước vào. Chàng mang theo một luồng khí lạnh, khiến ta rùng mình.
Tiểu Lan đi phía sau định nói gì đó, ta xua tay bảo nàng ấy lui xuống, rồi xuống giường đón Tạ Tử Yến. Đón ta là một thân nồng nặc mùi rượu và một khuôn mặt còn lạnh hơn cả không khí lạnh bên ngoài.
Chàng cứ đứng đó, không nói lời nào, lạnh lùng nhìn ta, nghiến răng, hai bên má vì dùng sức mà phồng lên.
Trong phòng có hệ thống sưởi ngầm, nhưng vẫn lạnh. Ta vội vàng dậy, không khoác áo mà chỉ mặc yếm lót, ngay cả tất cũng không đi, vội vàng xỏ dép. Lúc này đã thấy lạnh rồi, há miệng ra tiếng nói cũng run rẩy: "Thế tử về rồi? Có muốn dùng bữa không?..."
Lời chưa dứt, chàng đã ôm chầm lấy ta. Trên người chàng toàn là hơi lạnh bên ngoài, ta lại bất giác rùng mình, ngẩng đầu nhìn chàng.
Tạ Tử Yến nhíu mày, có vẻ tự trách, ném ta lên giường, một tay kéo chăn trùm kín đầu ta. Sau đó cả người chàng đè lên người ta.
Ta suýt chút nữa không thở nổi vì bị đè, dùng tay đẩy chàng, nhưng chàng không nhúc nhích.
Ta cau mày ngẩng đầu nhìn chàng, đôi mắt chàng đỏ ngầu toàn mạch máu, khóe mắt ẩn hiện màu đỏ. Chàng nhìn ta một cái rồi quay đầu đi ra ngoài.