Đêm tiệc kết thúc, khi mẹ về nhà đã gọi ta đến gần.
Người vuốt đầu ta nhìn hồi lâu, nhìn ánh mắt bình tĩnh của ta, cuối cùng chỉ thở dài mà không nói gì, rồi bảo ta về.
Có lẽ ban đầu, mẹ rất hài lòng với Tiết tiểu tướng quân.
Phủ nhà họ Tiết nhân khẩu đơn giản, gia giáo nghiêm khắc, chưa nói đến Tiết tiểu tướng quân tài mạo song toàn, nỗ lực tiến thủ, tiền đồ xán lạn, mà ngay cả Tiết Lão tướng quân và Tiết phu nhân đều là những người có phẩm hạnh hàng đầu. Phu nhân của tướng quân lại còn quen biết và là bạn tri kỷ với mẹ.
Người đã thật lòng tính toán và chọn lựa cho ta.
Ta rất biết ơn người.
Ai ngờ đến cuối cùng, người tính không bằng trời tính.
Chuyện trên đời, rốt cuộc không thể mọi việc đều được như ý.
Thực ra ta biết ý định ban đầu của mẹ.
Chẳng qua chỉ là một cô nương nhà nông, nhà ai mà chẳng có tiểu thiếp hay vợ lẽ chứ. Gia phong nhà họ Tiết trong sạch, tuyệt đối không làm ra chuyện sủng thiếp diệt thê, thêm nữa mẹ chồng lại đứng về phía ta, nhẫn nhịn một chút, đợi vài năm cái nhiệt tình qua đi là ổn thôi. Đằng trước có thêm thứ tử, thứ nữ làm người ta gai mắt, nhưng làm gì có cuộc hôn nhân nào thập toàn thập mỹ? Không chỗ này nhẫn nhịn, thì là chỗ kia nhường nhịn. Ai ngờ một chiếu chỉ ban hôn, lại khiến người không kịp trở tay.
Đối với ta mà nói thì lại thở phào nhẹ nhõm. Ta biết suy nghĩ của mẹ trong thời đại này hoàn toàn không sai, nhưng ta thực sự không muốn làm người thứ ba trong một tình yêu nồng nhiệt của người khác, vừa thành thân đã phải đấu đá tiểu thiếp gây phiền phức. Bây giờ như thế này là tốt nhất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thiên Thanh
Ta cứ nghĩ câu chuyện của ta và Tiết tiểu tướng quân sẽ kết thúc tại đây.
Đầu xuân, ta và mẹ đi chùa Phổ Đà ở ngoại ô kinh thành thắp hương, gặp phu nhân tướng quân đang dẫn theo một thiếu phụ xinh đẹp đến cầu bùa bình an.
Nữ tử kia dường như hơi không khỏe, lại đúng lúc phòng cho khách đã kín chỗ. Nếu chúng ta tránh đi thì lại không hay, đành mời hai người vào phòng khách cùng nghỉ ngơi.
Phu nhân tướng quân cười gượng gạo, bảo nha hoàn thân cận là Xuân Lan đỡ thiếu phụ lên giường bệt tựa lưng, rồi quay đầu cảm ơn mẹ ta: "Đa tạ muội muội. Đây chính là con dâu ta, Tuyết Nhi. Đây là Chu phu nhân và Tam tiểu thư của phủ Lễ Bộ Thượng Thư."
Hai chúng ta đã sớm đoán được đây chính là Ngô Tuyết Nhi. Mẹ ta cười với nàng: "Đừng cử động, nghỉ ngơi cho tốt đi."
Ta gật đầu với nàng, coi như chào hỏi. Ngẩng đầu lên liền thấy nàng đang tựa trên giường bệt đánh giá ta. Ánh mắt đó khiến người ta không thoải mái lắm. Thấy ta nhìn nàng, nàng liền vội vàng cười: "Muội muội thật xinh đẹp, ta cứ tưởng là người trong tranh. Thảo nào..."
Giọng nàng nhỏ dần, tự biết mình lỡ lời nên che miệng cười cười.
Phu nhân tướng quân cau mày: "Không khỏe thì cứ nghỉ ngơi đi. Đã cho người đi tìm đại phu rồi, trang viên dưới núi cũng đã phái người đến, lát nữa đỡ hơn thì đến trang viên trước."
Ngô Tuyết Nhi vội vàng gật đầu: "Cảm ơn mẹ, đều tại con vô dụng, thân thể quá yếu, lại quấy quá nhiều..."
Công bằng mà nói, Ngô Tuyết Nhi rất đẹp. Nàng mặc một bộ cung trang màu vàng ngỗng phối với váy xếp ly mười sáu tà màu hồng, duyên dáng như hoa vừa nở rộ trong mùa xuân. Đặc biệt là đôi lông mày uốn lượn như khói, tựa như cau mày nhưng lại không cau mày, khiến nàng trông như một món đồ sứ dễ vỡ, khiến người ta xót xa.
Con người mà, đều là động vật thị giác, người đẹp luôn được yêu thích hơn.