Cửu Trọng Tử

Chương 357: Khuông Siêu



Nắng ngày đông tuy ấm áp nhưng gió lạnh vẫn rét thấu xương.

Đậu Chiêu bước vào sảnh, thấy ngay Trần Gia đang ngồi nghiêm chỉnh trên ghế. Hắn mặc trường bào lam sẫm thêu ngũ phúc đồng tâm, có lẽ do con đường làm quan thuận lợi nên so với lần gặp trước, nhìn hắn càng trầm tĩnh thong dong.

Trần Gia cung kính hành lễ.

Không biết vì điều gì, Đậu Chiêu đột nhiên nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy hắn ở kiếp trước. Hắn mặc mãng bào tam phẩm đỏ thẫm hành lễ với Tống Mặc, mà lúc này, cùng có vẻ giống khi đó.

- Trần đại nhân không cần khách sáo.

Trần Gia kính cẩn đáp:

- Đại ân của phu nhân, hạ quan suốt đời không quên. Phu nhân là cha mẹ tái sinh của hạ quan cũng không quá. Hạ quan chỉ có thể máu chảy đầu rơi mới biểu đạt được hết cảm kích trong lòng.

Còn xưng là hạ quan! Mình đâu không phải quan trên của hắn, thế mà hắn cũng nói được.

Đậu Chiêu khẽ cười, lại sợ mình tiếp tục dông dài nữa, sẽ càng có nhiều lời khen ngợi đang đợi phía sau.

Hai người phân chủ khách ngồi xuống. A hoàn hầu trà lui ra, nàng lập tức đi thẳng vào vấn đề, hỏi mục đích của hắn.

Trần Gia cười đáp:

- Mấy hôm trước tới uống rượu mừng của Biệt cô nương, nghe nói vài đại a hoàn bên cạnh phu nhân đã đến tuổi xuất giá, phu nhân muốn tìm người có tài nghệ giống Biệt cô nương. Tôi là người của Cẩm Y vệ mà! Vừa hay mấy hôm trước có đồng liêu xuống Nam xử lý việc công, gặp được hai tỷ muội, tuổi không quá mười ba, mười bốn, chẳng ngại ba đến năm đàn ông cao lớn. Tôi nghĩ ngay tới phu nhân. Nếu phu nhân muốn thấy họ, tôi sẽ gọi họ vào dập đầu. Nếu phu nhân không hài lòng, tôi sẽ giúp phu nhân chú ý. Trên đời không có việc khó, kiểu gì cũng khiến phu nhân hài lòng.

Đậu Chiêu vô cùng bất ngờ.

Nhưng nhiều hơn là xúc động.

Kiếp trước, để lo toan được chi phí sinh hoạt của phủ Tề Ninh hầu, không phải nàng cũng dốc hết sức, còn nhờ vả Quách phu nhân như vậy sao?

Nàng hơi đồng cảm, nhẹ nhàng nói:

- Đa tạ Trần đại nhân! Dù sao cũng là người hầu bên cạnh, chuyện này phải bàn với thế tử gia ra rồi mới tính tiếp.

Trần Gia thấy Đậu Chiêu tiếp nhận đề nghị của hắn thì hưng phấn không thôi, vội nói:

- Đương nhiên rồi! Hạ quan suy xét không chu toàn, xin phu nhân lượng thứ.

Hai người trò chuyện vài câu, sau đó Đậu Chiêu bưng trà tiễn khách.

Hôm nay, Tống Mặc về muộn hơn bình thường.

Đậu Chiêu giúp hắn thay y phục.

Hắn không cho, cười nói:

- Nàng chỉ cần chăm bản thân thật tốt thôi.

Đậu Chiêu cười nói:

- Trước khi đi, cữu mẫu đã dặn rất nhiều, bảo ta đừng ỷ lại mà ăn uống quá độ, phải vận động nhiều, đi bộ nhiều. Chỉ lấy cái áo, tại sao lại không được?

Tống Mặc bật cười, cảm thấy mình quá mức cẩn thận.

Hắn để Đậu Chiêu giúp thay y phục rồi đỡ Đậu Chiêu ngồi xuống sập cạnh cửa sổ, hỏi nàng hôm nay làm những gì? Ăn được bao nhiêu? Ngủ trưa có nói mơ linh tinh không?

Đậu Chiêu nhắc đến Trần Gia, cũng hỏi:

- Chàng thấy chuyện này có thể tin hắn được không?

Tống Mặc nghĩ hồi lâu rồi nói:

- Khả năng cao là trưởng bối của hai cô nương kia bị Cẩm Y vệ truy bắt, nữ quyến trong nhà bị sung công hoặc bị lưu đày, bị bán... Nàng đang có thai, mình phải tích phúc cho con. Nếu không phạm đại tội, ta sẽ giúp đỡ, dù không thích hợp hầu hạ nàng, cũng sẽ trả họ về nhà, coi như cứu được hai mạng.

Đậu Chiêu gật đầu, bảo a hoàn dọn bữa tối.

Tống Mặc thấy thức ăn nhiều hơn ngày thường thì cười đùa:

- Chẳng lẽ phu nhân muốn ăn mừng? Sau này, mấy chuyện ăn, mặc, ở, đi lại của chúng ta đều phụ thuộc vào tâm trạng của phu nhân rồi.

Đậu Chiêu cười đáp:

- Chàng biết vậy thì tốt! Nếu dám chọc giận ta, lập tức cắt cơm.

Tống Mặc cười ha hả.

Hai người đùa vui mấy câu rồi mới yên lặng dùng bữa, ăn xong thì chuyển qua sập cạnh cửa sổ uống trà.

Đậu Chiêu hỏi tới chuyện ngày hôm qua:

- Chàng vẫn chưa nhớ ra đã đồng ý với Bá Ngạn chuyện gì à? Cần ta hỏi Thập Nhị huynh không?

- Không cần! May có Trần Hạch, không thì thật sự phải nhờ nàng rồi.

Sau đó hắn nhíu mày hỏi:

- Nàng biết Khuông Siêu kia có quan hệ thế nào với Bá Ngạn không?

Đậu Chiêu thấy thái độ của hắn không ổn, vội hỏi:

- Xảy ra chuyện gì?

- Cũng không có chuyện gì lớn! - Sắc mặt hắn đã dịu đi nhưng nàng vẫn nghe ra sự nghiêm túc trong giọng nói. - Theo lời Bá Ngạn, Khuông Trác Nhiên kia muốn tìm Phạm Sĩ Trù - chủ một cửa hàng bán lá trà, nhưng ta tra được Phạm Sĩ Trù là thái giám quản lí phòng rượu. Không chỉ vậy, người này còn là con nuôi của Uông Cách, cháu nuôi của Uông Uyên.

Liên quan đến thái giám trong cung, sự tình lập tức trở nên phức tạp. Đặc biệt là Uông Uyên, thái giám cầm bút mười mấy năm cho hoàng thượng. Kiếp trước, ông ta có thể yên ổn làm đại tổng quản ở Từ Ninh cung sau cung biến, chỉ riêng như vậy cũng đủ khiến Đậu Chiêu cảnh giác vô cùng.

Nàng nói:

- Sáng sớm mai, ta sẽ gọi Bá Ngạn tới hỏi.

Tống Mặc nói:

- Ta đã phái người đi mời. Có lẽ hắn sắp đến rồi.

Đậu Chiêu sai a hoàn chuẩn bị Đại Hồng Bào mà Đậu Khải Tuấn thích uống nhất.

Đậu Khải Tuấn và Đậu Đức Xương cùng nhau đến.

Ba người vào thư phòng. Đậu Chiêu hơi lo lắng, suy nghĩ một lúc rồi quyết định đi theo.

Tống Mặc cũng không tránh, vừa đỡ nàng ngồi xuống ghế vừa tiếp tục nói chuyện với Đậu Khải Tuấn:

- ... Theo như những gì cháu nói, người có kinh nghiệm đi biển rất khó tìm, thật ra những người đó nhìn trúng đội tàu của Khuông gia.

- Dù thái giám thích tiền nhưng không thể tùy ý xuất cung, thế nên sẵn sàng kiếm một khoản tiền lớn hơn là đi cướp sản nghiệp của người khác -- Hắn không thể kinh doanh, muốn dùng chỗ nào? E rằng ở đây có điểm mờ ám, sợ nhất có dây dưa tới chuyện cung duy*. Hiện tại, Tĩnh tần được sủng ái nhất, cũng là người Quảng Đông. Chỗ xó xỉnh đó, ngoại trừ người Quảng Đông bọn họ thì còn ai biết đến? Nếu tin ta, hãy bảo Khuông Trác Nhiên đến tìm ta, cháu không cần lo chuyện này nữa, chú tâm vào kỳ thi màu xuân tháng hai năm sau là được.

*Cung duy: 宫(cung), 帷(duy- rèm, mành che, trướng). Có thể ý Tống Mặc đang nói đến mấy chuyện triều đình, cung cấm mờ ám được bàn luận sau bức rèm che. Ngoài ra, từ 恭惟 (cũng đọc là 'cung duy') có nghĩ là bợ đỡ, nịnh hót.

Biết thân phận của Phạm Sĩ Trù, Đậu Khải Tuấn cũng cảm giác được sự tình khó giải quyết. Hắn nghĩ nghĩ rồi nói:

- Cháu thấy nên nhờ Ngũ bá phụ thôi, cũng đỡ liên lụi tới người...

Tống Mặc không vui, nói:

- Người một nhà không khách sáo. Về quan hệ với người trong cung, chưa chắc Ngũ bá phụ có thể bằng ta.

Đậu Khải Tuấn nhớ lại lúc Tống Mặc đỡ Đậu Chiêu, không nhịn được mà bật cười.

Hổ thẹn thay mình tự nhận là người thông minh, vậy mà cũng có lúc mắt không sáng.

Tống Nghiên Đường vì cô Tứ nên mới giúp đỡ hết lòng, thế mà mình lại hiểu lầm hắn là người nhiệt tình...

- Vậy đa tạ Tứ cô phụ! - Sau khi suy nghĩ thông suốt, Đậu Khải Tuấn hào sảng hơn bất kỳ ai.

Hắn ôm quyền, thẳng thừng nói:

- Việc này không thể chậm trễ. Tốt nhất là đưa Khuông Trác Nhiên đến ngay, chúng ta cũng biết trong này có uẩn khúc gì.

Tống Mặc gật đầu.

Đậu Khải Tuấn và Đậu Đức Xương trở về quán trọ ở ngõ Viên Ân tự.

Tống Mặc sai người dựng bình phong trong thư phòng, nói với Đậu Chiêu:

- Lát nữa chúng ta bàn chuyện, nàng ở sau bình phong nghe nhé. - Rồi lại thở dài. - Đáng lẽ phải đưa nàng đi du ngoạn khắp nơi, nhưng hiện tại không được. Nàng ở nhà chắc rất buồn chán, nghe mấy việc này coi như giải sầu.

Đậu Chiêu lúng túng.

Từ lúc thành thân với Tống Mặc, nàng chưa từng nghĩ rằng sẽ nhận được nhiều như vậy!

Nàng lập tức ôm eo Tống Mặc, dựa đầu lên vai hắn.

Tống Mặc sửng sốt, nhưng khóe miệng lại từ từ nâng lên.

Hắn ôm Đậu Chiêu, cảm thụ sự dịu dàng của thê tử, giống như đang nhâm nhi ngụm rượu hoa lê, khiến người say không muốn tỉnh.

Chỉ tiếc cảm xúc mùi mẫn này quá ngắn, Đậu Khải Tuấn và Đậu Đức Xương đã mang Khuông Trác Nhiên đang rất hoang mang đến.

Đậu Chiêu ngồi sau bình phong lắng nghe.

Sau khi chào hỏi giới thiệu, mặt Khuông Trác Nhiên càng nhợt.

Hắn kinh hãi lẩm bẩm với Đậu Khải Tuấn:

- Hóa ra phủ Anh quốc công có quan hệ thông gia với nhà huynh! Không ngờ nhà huynh có thông gia hiển hách đến vậy!

- Tại sao lại thế? Nhà chúng tôi chỉ làm ăn buôn bán ở Phiên Ngung, sao người ở tít kinh thành lại biết đến nhà chúng tôi?

Đây cũng là điều mọi người muốn biết.

Đậu Khải Tuấn hỏi Khuông Trác Nhiên đầu đuôi sự việc.

Khuông Trác Nhiên lập tức biết việc này nghiêm trọng, uống ngụm trà, ổn định tinh thần, cẩn thận trả lời từng câu hỏi của Đậu Khải Tuấn.

Sự tình trở nên rất đơn giản. Khuông gia là đại địa chủ nhất nhì ở Phiên Ngung. Huyện lệnh mới nhận chức kiểm tra danh sách tiền thuế một lần nữa. Thành ra Khuông gia phải nộp thuế nhiều hơn. Khuông gia không phục, nhờ người quen móc nối với tri phủ, để tri phủ giúp đỡ, thay đổi tiền thuế phải nộp của Khuông gia từ số vị trí số một xuống vị trí số hai. Không lâu sau, nhà bọn họ bị người ta ghi thù.

Tống Mặc và Đậu Khải Tuấn nghe xong, không hẹn mà cùng liếc đối phương.

Người hỏi chuyện đổi sang là Tống Mặc.

- Khuông gia không thăm hỏi huyện lệnh mới nhận chức sao?

- Đi chứ. - Khuông Trác Nhiên mất tự nhiên nhưng vẫn thành thật trả lời. - Chỉ là thái độ hơi kiêu căng.

- Sau khi sửa lại danh sách tiền thuế, ngươi có tạo dựng lại quan hệ với quan phụ mẫu nữa không?

Mặt Khuông Trác Nhiên đỏ bừng, thấp giọng đáp:

- Trưởng bối hơi kiêu ngạo, tỷ tỷ tôi lại đính ước với con thứ của tri phủ, cho nên...

Cho nên người ta quyết tâm chèn ép nhà ngươi.

Tống Mặc và Đậu Khải Tuấn cúi đầu uống trà.

Đậu Đức Xương nghe xong thì nhịn không được nói:

- Họ Đậu chúng ta không biết đã có bao nhiêu cử nhân tiến sĩ, hiện giờ trong nội các cũng địa vị, nhưng trước nay không dám chậm trễ chỗ quan phụ mẫu, trong huyện có việc gì, đều sẽ là người đầu tiên góp tiền góp của. Quan huyện diệt môn, chẳng lẽ nhà ngươi không biết đạo lý này? Sao nhà ngươi lại là thế gia số một ở Phiên Ngung được vậy? Thật là không hiểu nổi!

Khuông Trác Nhiên lại bị câu "họ Đậu chúng ta" dọa sợ. Hắn nhìn Đậu Khải Tuấn, thất thanh hỏi:

- Không lẽ Bá Ngạn huynh là con cháu của Đậu thị Bắc Lâu?

Đậu Khải Tuấn lườm Đậu Đức Xương, chỉ có thể thở dài trong lòng:

- Ta đúng là con cháu của Đậu gia.

Khuông Trác Nhiên lập tức quỳ gối trước mặt Đậu Khải Tuấn:

- Đậu huynh! Xin huynh cứu Khuông gia chúng tôi!

Đậu Khải Tuấn vội đỡ Khuông Trác Nhiên, nói:

- Chúng ta là huynh đệ, không cần phải như vậy

Khuông Trác Nhiên hổ thẹn đứng lên.

Tống Mặc ngồi bên cạnh vuốt cằm:

- Ta cảm thấy các ngươi tính sai người rồi!

Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com