- Tuyệt đối không được kể cho Thất thúc phụ. Bá Ngạn bí mật vào kinh, hiện đang ở gần chùa Viên Ân. Bên ngõ Hòe Thụ cũng không biết đâu!
Đậu Chiêu sửng sốt:
- Xảy ra chuyện gì? Hắn đã tới kinh đô, tại sao không đi thăm các trưởng bối? Tết năm nay định ở đâu? Chi phí sinh hoạt do ai lo liệu?
Đậu Đức Xương cười gian:
- Bá Ngạn chuẩn bị về Chân Định ăn tết rồi, ai ngờ bạn của nó có việc, phải lên kinh giải quyết. Nó đi cùng, hai người đang ở quán trọ Cao Thăng trong ngõ chùa Viên Ân, đợi qua năm mới sẽ bái kiến Ngũ bá phụ.
Đậu Chiêu nghe ra điểm lạ, nghĩ nghĩ rồi hỏi:
- Việc rất rắc rối à? Bá Ngạn muốn giúp nhưng sợ Ngũ bá phụ khó xử, đành ở lại quán trọ, đợi tìm ra manh mối mới dám bàn tiếp.
Đậu Đức Xương thở dài:
- Sao muội không phải là con trai chứ!
- Con gái thì sao? Muội kém huynh chỗ nào chứ? - Đậu Chiêu trêu lại hắn
Đậu Đức Xương cười vang.
Đậu Chiêu bảo Cam Lộ đưa cho Đậu Đức Xương hai đĩnh bạc:
- Nó muốn giấu thân phận thì muội không đến thăm nữa. Nếu có chuyện gì giúp được, huynh bảo nó phái thư đồng tìm muội.
Ngõ chùa Viên Ân ở phía Tây của phủ Thuận Thiên, phủ Anh quốc công ở hướng ngược lại nhưng chỉ mất hai khắc đi đường.
Đậu Đức Xương không khách sáo, còn cười nói:
- Muội là phú bà, tiền thoát qua kẽ tay cũng đủ cho bọn huynh ăn uống xả láng một thời gian. Huynh thay Bá Ngạn nhận hộ.
Đậu Chiêu bật cười, trêu ghẹo:
- Cần muội cho huynh ít tiền phòng thân không!
Đậu Đức Xương trơ mặt nói:
- Tiền thì không cần nhưng có thể cho huynh hai miếng ngọc bội tặng tết người khác.
Cái này khó gì?
Đậu Chính Xương và Đậu Đức Xương như huynh ruột thịt của nàng vậy.
Đậu Chiêu đưa hắn đến kho chọn ngọc bội.
Hai người nói tới bạn của Đậu Khải Tuấn.
- ... Họ Khuông, tên Siêu, tự Trác Nhiên, nhà làm nghề buôn bán trên biển, ở Phiên Ngung - Quảng Đông cũng coi như giàu có một vùng. Bá Ngạn năm đó đến Quảng Đông bị rắn cắn, may mà gặp Khuông Trác Nhiên, được hắn cứu một mạng... Dịp này đến Quảng Đông là muốn trả ơn, không ngờ nhà Khuông Trác Nhiên xảy ra chuyện... Từ tháng chín năm nay, hàng hóa của Khuông gia liên tục bị tổn thất, đã lên tới hai mươi vạn lượng bạc, mắt thấy sẽ thương bàn động cốt. Hơn nữa, bạn làm ăn ngày trước còn giới thiệu một nhà buôn lớn ở kinh thành, muốn mua lại thuyền của nhà hắn, nhưng giá chỉ bằng một nửa so với thị trường.
- Đương nhiên nhà họ không chịu.
- Kết quả là một thuyền bị đắm.
- Thấy có điểm mờ ám, Khuông gia lập tức dựa vào mối quan hệ lâu năm để tìm hiểu, bấy giờ mới rõ ràng. Hóa ra, một vị ở kinh thành nhìn trúng đội thuyền nhà hắn, muốn chiếm làm của riêng. Khuông Trác Nhiên là người có học, có thể nói chuyện với người có học, cho nên Khuông gia quyết định để Khuông Trác Nhiên và vài vị quản gia đắc lực tới kinh thành lo liệu, xem có thể thuyết phục vị đại lão gia kia nhập cổ phần được không.
- Bá Ngạn nghĩ Khuông Trác Nhiên có ơn cứu mạng với nó, thế là quyết định giúp đỡ. Nếu có quan hệ với nhà chúng ta thì sẽ nhờ Ngũ bá phụ thu xếp, chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không. Tuy Khuông Trác Nhiên không biết thân phận của Bá Ngạn, nhưng hắn biết Bá Ngạn là người chững chạc, học rộng hiểu sâu, cũng có ý giúp đỡ mình nên đã dẫn theo Bá Ngạn vào kinh.
- Sắp qua năm mới rồi mà vẫn không tìm được người. Bá Ngạn cũng không thể tùy tiện đến ngõ Hòe Thụ, đành ở lại nhà trọ cùng Khuông Trác Nhiên.
Đậu Chiêu bĩu môi khinh bỉ:
- Không biết là ông to bà lớn nào? Tướng ăn khó coi quá*!
吃相难看Nghĩa đen là chỉ tướng ăn khiếm nhã, mở rộng là chỉ trích kẻ vì lợi ích cá nhân mà sẵn sàng dùng chiêu trò, vũ lực, thậm chí là lăng mạ sỉ nhục người khác (nguồn: baidu)
- Chưa chắc!
Đậu Chính Xương cầm một miếng hồng ngọc khắc hình mẫu đơn lên, hỏi Đậu Chiêu:
- Đẹp không?
Đậu Chiêu nghĩ ngay tới Kỷ Lệnh Tắc.
Nàng bình tĩnh cười nói:
- Đẹp! Không biết là tặng cho ai nhưng rất hợp với nữ tử tuổi xuân. Huynh định tặng cho ai?
Đậu Đức Xương chột dạ, lập tức bao biện:
- Huynh vẫn chưa nghĩ nên tặng cho ai.
Rồi quay ngoắt sang chuyện của Khuông Trác Nhiên:
- Huynh cho rằng Khuông gia lo nghĩ quá nhiều. Nhà họ ở tận Phiên Ngung, ở kinh thành có ông to bà lớn nào nhìn xa như vậy? Nói không chừng chỉ là tấm da hổ, Khuông gia không quen ai ở kinh thành nên mới dễ bị hù dọa.
Hắn vừa nói vừa đặt miếng hồng ngọc kia sang một, chọn miếng xanh biếc trong như cánh ve, đưa cho Đậu Chiêu xem:
- Muội thấy miếng này thế nào?
- Không tồi! Mùa hè xuyên tơ hồng rồi đeo ở trên cổ, nhìn rất thanh nhã mà không kém phần xinh đẹp.
- Huynh cũng nghĩ vậy.
Đậu Đức Xương cất hai miếng ngọc bội vào tay áo.
Thằng nhóc chết tiệt! Có người thương thì lập tức quên mẫu thân của mình!
Đậu Chiêu oán thầm, chọn một ngọc bội Phật Di Lặc, một ngọc bội đốt trúc, một trâm cài nạm đá thạch lựu, một nghiên mực Đoan Khê, một tráp bút lông sói, nói:
- Ngọc bội Phật Di Lặc này là cho Lục bá mẫu. Tráp bút là cho Lục bá phụ. Nghiên mực Đoan Khê là cho Thập Nhất huynh. Trâm cài là cho Thập Nhất tẩu. Ngọc bội đốt trúc là cho Thất Cân. Khi nào huynh về nhà, nhớ mang cho mọi người.
Đậu Đức Xương kêu lên:
- Của huynh đâu?
Đậu Chiêu nhìn ống tay áo của hắn, cười khẩy.
Đậu Đức Xương che ống tay áo, nói:
- Được rồi! Được rồi! Huynh giúp muội đưa đồ là được chứ gì.
Sau đó chạy ra khỏi kho nhanh như chớp.
Đậu Chiêu không nhịn được mà bật cười, dặn Cam Lộ:
- Cất đồ vật vào các tráp tương ứng rồi đưa đi.
Cam Lộ theo lệnh mà làm. Đậu Chiêu về nhà chính.
Đậu Đức Xương nói:
- Không còn sớm nữa, huynh và Bá Ngạn nên làm gì?
Đậu Chiêu tiễn Đậu Đức Xương ra cửa, thấp giọng:
- Tới lúc thế tử gia không ở trong phủ.
Đậu Đức Xương vỡ lẽ, nói nhỏ:
- Huynh hiểu rồi! Không thể để Tống Nghiên Đường biết chuyện này.
- Sao huynh ngốc thế? - Đậu Chiêu mắng. - Nếu thế tử gia ở nhà, phận làm con như hắn khoanh tay đứng nhìn được không?
Đậu Đức Xương dừng bước, ánh mắt nhìn Đậu Chiêu dần trở nên nghiêm túc:
- Có phải muội rất thích Tống Nghiên Đường?
- Nói bậy bạ gì đó? - Đậu Chiêu hờn dỗi, nhưng hai má đã nóng ran. - Huynh lo chuyện của mình cho tốt đi, đừng khoa chân múa tay với người khác nữa.
Đậu Đức Xương sững người, sau đó là kinh ngạc, rồi trở nên do dự, mãi lâu mới mở miệng hỏi thử:
- Chuyện của huynh? Huynh có chuyện gì?
Đậu Chiêu hối hận vì mình lỡ lời.
Có một số việc chắn không bằng thông*.
堵不如疏: một phương pháp trị thủy, ngăn chặn hoàn toàn không bằng khai thông hợp lý. Nghĩa rộng: một số sự việc không thể áp chế, cần xử lý "khai thông" phù hợp để đưa sự việc trở về quỹ đạo, tránh bởi vì áp lực mà bạo ngược trở lại.
Nhìn nửa đời ngoan cố ở kiếp trước của Đậu Đức Xương là biết. Nếu sự việc bại lộ, hắn càng không kiêng dè, không băn khoăn do dự.
Nàng đang muốn sửa lại thì Tống Mặc trở về.
Hắn liếc một cái đã nhìn ra không khí khác thường, lập tức giả vờ kinh ngạc:
- Hả? Sao hai người lại đứng ở đây nói chuyện?
Rồi hành lễ với Đậu Đức Xương:
-Nghe nói cữu huynh tới chơi, đệ đã dặn phòng bếp nướng thịt hươu được trong cung thưởng mấy hôm trước. Vừa lúc trong nhà vẫn còn vài vò rượu hoa lê, mùi vị nồng đượm, uống với thịt hươu thì không gì ngon bằng. Hoa mai ở hậu viện cũng đang nở, đệ tiếp cữu huynh uống rượu ngắm hoa được chứ?
Đậu Đức Xương lập tức đồng ý, chạy trối chết theo Tống Mặc.
Tống Mặc chiêu đãi Đậu Đức Xương rồi về phòng, vừa để a hoàn hầu hạ thay y phục vừa cười hỏi Đậu Chiêu:
- Cữu huynh nói gì vậy? Thấy nàng như không vui.
Đậu Chiêu không biết nên nói thế nào với Tống Mặc. Kiếp trước đã xảy ra nhưng hiện tại mới chỉ lộ ít manh mối.
Nàng dựa lên gối, nhíu mày nhìn trang sách.
Tống Mặc thay xong y phục, súc miệng, ngồi xuống sập, vén mấy lọn tóc đang xõa ra sau tai Đậu Chiêu.
- Không phải nói mọi chuyện đã có ta à! Có gì không làm được?
Đậu Chiêu nghĩ nghĩ, cho lui tất cả a hoàn. Nàng dựa lên vai Tống Mặc, kể lại chuyện của Đậu Đức Xương và Kỷ Lệnh Tắc cho hắn nghe.
Tống Mặc hỏi:
- Muốn ta giúp không?
Giọng điệu vô cùng lãnh cảm, trái ngược hoàn toàn khi nãy. Đậu Chiêu chợt nhớ tới cái người đứng dưới mái hiên, xung quanh một rừng hộ vệ của kiếp trước.
Nàng run run, vội nói:
- Không cần chàng giúp! Chàng càng giúp càng hỏng.
- Xem thường ta hả? - Tống Mặc véo má nàng.
Là sợ chàng xuống tay quá nặng, hủy mất hạnh phúc của Đậu Đức Xương. Dẫu sao ở kiếp trước, hai người họ cũng là một đôi vô cùng ân ái.
Đậu Chiêu ôm tay Tống Mặc, nói:
- Còn Lục bá phụ và Lục bá mẫu mà. Chúng ta đâu thể vượt quyền.
Chuyện này cứ thuận theo tự nhiên đi.
Có duyên, bọn họ chắc chắn sẽ ở bên nhau. Vô duyên, không có nàng, bọn họ cũng đường ai nấy bước.
Tống Mặc nói:
- Nhưng dù sao Kỷ Lệnh Tắc cũng là quả phụ...
- Ta còn bị từ hôn đó!
Đậu Chiêu sợ khi Kỷ Lệnh Tắc thực sự trở thành chị dâu của mình, Tống Mặc sẽ xem thường nàng ấy .
- Bởi vì Ngụy Đình Du không có mắt! - Tống Mặc phản bác. - Ta đây nhặt được của tốt. Nàng tưởng ai cũng có phúc khí như ta à?
Đậu Chiêu cười không khép nổi miệng, vô cùng vui vẻ, cũng oán:
- Tử Hiền này thật là, lấy lòng người thương mà lại lấy đồ từ kho của muội muội mình!
Tử Hiền là tự của Đậu Đức Xương.
Tống Mặc mặc kệ Đậu Đức Xương sẽ lấy ai. Hắn chỉ quan tâm Đậu Chiêu vui vẻ hay không.
Hắn đùa nàng:
- Tiếc thay đó là cữu huynh của ta, ta không thể đòi tiền được. Hay ta mở kho, để nàng chọn mấy thứ mình thích bù vào?
Đậu Chiêu giả bộ ngạc nhiên, cười hỏi:
- Chàng không phải là của ta à? Ta luôn cho rằng đồ của chàng chính là đồ của ta đó! Ta cần gì phải chuyển qua chuyển lại đồ của mình.
Tống Mặc cười lớn. Nụ cười rực rỡ như nắng ngày hè, khiến Đậu Chiêu ngẩn ngơ giây lát.
Hắn cười càng vui sướng, thủ thỉ bên tai nàng:
- Cho ta xem!
- Cái gì? - Đậu Chiêu không hiểu.
Tay hắn đã lần vào áo nàng, nhẹ nhàng vuốt ve:
- Cho ta xem con của chúng ta!
Eo nàng vẫn nhỏ nhắn như cũ, bụng vẫn không động tĩnh như cũ.
Đậu Chiêu do dự.
Tống Mặc ngồi xổm xuống, lật vạt áo của nàng ra.
Da thịt nõn nà như ngọc lộ ra, Đậu Chiêu thấy hơi lạnh.
Tống Mặc cúi người, hôn nhẹ lên bụng nàng.
Môi hắn ấm áp, mềm mại khiến nàng run run. Nhưng vẻ mặt tràn ngập thành kính lại khiến tim nàng đập liên hồi, lệ nóng rưng rưng.
Nàng ôm chặt lấy Tống Mặc, cảm thấy mình như rơi vào hũ mật, từ đầu đến chân đều ngọt lịm.