Đậu Chiêu ngồi trên ghế khẽ cười, giống như không nhìn thấy sự tức giận của Tống Nghi Xuân, bình thản nói:
- Cha chồng nói vậy là không đúng rồi! Người cũng thấy tình hình vừa rồi đó. Nếu Cẩm thư nhi không vô lễ trước, sao lại bị người hầu châm chọc? Con mới được gả đến phủ Anh quốc công, không biết Tống gia có quy củ gì. Nhưng ở Đậu gia chúng con, trưởng bối còn chưa mở miệng, hậu bối đã gào trước này như này thì sẽ bị vú hầu bạt tai, sau đó người làm mẫu thân còn phải cảm ơn vú hầu đó. Sao ở Tống gia lại khác hoàn toàn vậy? Hay là Tống gia không biết phân biệt trưởng ấu tôn ti?
- Con phải bàn rõ cũng cha chồng mời được.
- Nếu chuyện này lộ ra ngoài, phủ Anh quốc công sẽ bị mọi người chê cười, Cẩm thư nhi cũng đã đến tuổi mai mối, lỡ mang tiếng quái đản dữ dằn thì không hay. Dù sao con của con vẫn chưa sinh, hơn nữa lại là dòng chính, hai mươi năm sau, khi nó đến tuổi mai mối, ai biết tam phòng thế nào? Còn ai nhớ rõ việc hôm nay? Chỉ tiếc cho Nhị gia, liên lụy Nhị gia không tìm được thê tử tốt!
Lời này chọc đúng tim Tống Nghi Xuân, cũng trắng trợn uy hiếp Tống Phùng Xuân.
Tống Nghi Xuân tức không nói được câu nào.
Tống Phùng Xuân thì lườm Tam phu nhân.
Cả nhà Tống Mậu Xuân đã lĩnh giáo sự lợi hại của Đậu Chiêu. Tống Mậu Xuân trầm mặc không nói, Tống Khâm và Tống Đạc đương nhiên không dám lên tiếng. Đại phu nhân và Đàm thị đứng rất xa, như sợ bị kéo vào.
Tứ phu nhân nhíu mày, định nói vài câu thì bị Tống Đồng Xuân túm chặt, nói nhỏ:
- Nàng nghĩ cho Thược Nhi đi!
Tống Thược mới sáu tuổi. Giờ Tống Mặc đã có thể ép cho Tống Nghi Xuân không thể ngẩng đầu, mười năm sau, Tống Nghi Xuân chỉ là cái thùng rỗng thôi.
Tứ phu nhân không lên tiếng, nắm tay con trai đứng cùng chỗ với Đại phu nhân.
Tống Phùng Xuân thấy vậy thì gấp tới độ muốn nhảy lên, không ngừng ra hiệu cho Tam phu nhân. Nhưng Tam phu nhân thương ái nữ, quan tâm mỗi Tống Cẩm.
Bà nuốt không được cục tức này, giận đỏ mắt, không cam lòng nói:
- Nếu Nhị bá không làm chủ cho chúng tôi, Cẩm Nhi nhà chúng tôi đã không bị hai nô tì kia đánh! Chúng tôi là dòng bên nhưng một bút không thể viết ra được hai chữ Tống. Như này là quá ức hiếp người rồi! Chúng tôi còn tôn nghiêm nào trước bọn hầu nữa?
Tống Nghi Xuân đen mặt, quát người hầu bên cạnh:
- Còn không mau lôi hai tì nữ này ra!
- Khoan đã! - Đậu Chiêu hét lớn, để Nhược Đồng đỡ dậy. - Chưa được ta đồng ý, ai dám động vào tỳ nữ của ta?
Mấy gia nhân nhìn Tống Nghi Xuân giận không thể át, lại nhìn Tống Mặc lạnh như băng sương, chậm rì rì tiến về phía Đậu Chiêu.
Đậu Chiêu lại nói:
- Tì nữ của ta đánh Cẩm muội khi nào? Rõ ràng là vú hầu của Tam thẩm định đánh tì nữ của ta. Muốn hỏi đúng sai, trước hết phải đánh chết vú hầu của Tam thẩm, sau đó hẵng tính đến chuyện Cẩm muội xúc phạm ta!
Nói qua nói lại, vẫn là tì nữ của nàng không sai.
Tống Cẩm khóc thét:
- Tam đường tẩu ức hiếp con! Tam đường tẩu dung túng tì nữ của mình đánh con!
Đậu Chiêu cười khẩy, nói với Tam phu nhân:
- Con gái không nên người lỗi ở mẫu thân. Nếu Tam thẩm không thể dạy được con gái, vậy để ta dạy giúp.
Sau đó bảo Tố Lan:
- Nhốt Đại tiểu thư vào phòng chứa củi! Khi nào Đại tiểu thư thông suốt mới thả ra.
Tam phu nhân trợn mắt trừng trừng, ôm Tống Cẩm khóc càng lớn, quát mắng Đậu Chiêu
- Ngươi dám!
Đậu Chiêu không lên tiếng.
Tố Lan bắt lấy Tống Cẩm.
Mấy tì nữ của Tam phu nhân vội ngăn cản Tố Lan.
Tố Lan vung tay vung chân, vài chiêu đã đánh tì nữ của Tam phu nhân ngã nằm trên đất, đỡ eo che bụng, không ngừng rên đau.
Bấy giờ, người trong phòng mới nhận ra điểm khác thường. Một tiểu cô nương tuổi xuân mà sức lại lớn như vậy, chắc chắn là người biết võ.
Tam phu nhân hoảng sợ hét lớn, ôm chặt Tống Cẩm.
Tống Cẩm nước mắt đầy mặt, ngơ ngác nhìn Tố Lan.
Tống Nghi Xuân nhịn không nổi nữa, đập mạnh lên bàn:
- Phản! Phản rồi! Trong mắt các ngươi còn có quốc công gia là ta không?
Cả phòng im lặng.
Nếu trong mắt có ông, ta dám khắc khẩu với trưởng bối ngay trong bữa cơm đoàn viên à?
Đậu Chiêu nghĩ bụng, đánh mắt với Tố Lan.
Tố Lan im lặng lui về sau Đậu Chiêu.
Tống Nghi Xuân chỉ thẳng vào Đậu Chiêu, quát lớn:
- Ngươi còn lắm điều, ta bảo Tống Mặc bỏ ngươi!
Đậu Chiêu tươi cười như hoa:
- Ngài đừng làm ta sợ. Nhà ta không phải là nhà nghèo ít người, ngài muốn bỏ ta cũng phải có lí do -- Vì ta thấy trong sảnh không đốt địa long nên ngài bắt con trai bỏ vợ, nếu kiện tụng tới ngự tiền, ngài không chiếm được phần thắng đâu.
Nàng cao giọng gọi Nhược Đồng:
- Ngươi lập tức đến ngõ Tĩnh An tự, báo rằng chỉ vì ta than trong sảnh quá lạnh mà đường muội của thế tử gia trách mắng ta, ta nói lại vài câu, quốc công gia lại lấy cái tội "lắm điều" ép thế tử gia bỏ vợ. Ta cũng biết xấu hổ, bị cha chồng rống một tiếng "cút" vào mặt thì sao có thể tiếp tục ở lại phủ Anh quốc công như không có chuyện gì, bảo mọi người đến kiểm kê hồi môn của ta một nữa rồi đón ta về.
Nhược Đồng lau nước mắt, đáp vâng, nhấc váy chạy ra ngoài.
Tống Nghi Xuân tức đến ngã ngửa.
Dù Đậu Chiêu nói thật hay giả, nhưng nếu gọi người của Đậu gia tới đây, phủ Anh quốc công sẽ thành trò cười cho khắp kinh thành mất.
Ông đá Tăng Ngũ, quát:
- Còn không mau bắt người về!
Tăng Ngũ kêu lên, hoàn hồn, lập tức đuổi theo, trong đầu thầm nghĩ: "Phu nhân lợi hại thật! Hết đánh rồi mắng, miệng sắc như đao, trấn áp hoàn toàn quốc công gia. Về sau gặp phu nhân, tốt nhất nên nói ít một chút."
Thể trạng của nam nữ khác nhau, chẳng mấy chốc hắn đã đuổi kịp Nhược Đồng, ngăn Nhược Đồng ở hành lang:
- Nhược Đồng cô nương, hà tất phải như vậy! Phu nhân và quốc Công gia tranh cãi, người hầu như chúng ta nên khuyên giải, sao lại đổ thêm dầu vào lửa? Mau về phòng đi! Kinh động tới ngõ Tĩnh An tự, mọi người đều mất mặt.
Sau đó gọi mấy gia nhân đến:
- Mau! Mau đưa Nhược Đồng tỷ tỷ về sảnh!
Nhược Đồng "bị bắt" trở về.
Tống Nghi Xuân thất bại thảm hại.
Ông kêu khổ trong bụng!
Nhưng Đậu Chiêu không định bỏ qua như vậy.
Nàng bắt Tố cẩm phải nhận lỗi với nàng, muốn vú hầu của Tam phu nhân nhận lỗi với Tố Lan.
Tam phu nhân không đồng ý, Tống Cẩm càng không muốn.
Đậu Chiêu cũng không giận, nhìn Tống Nghi Xuân, lại sai Nhược Đồng:
- Ngươi đến ngõ Tĩnh An tự đi thôi.
Lúc này không để Ngũ phu nhân giúp mình thì còn lúc nào?
Tống Nghi Xuân chán nản.
Nghĩ rằng Đậu Chiêu dám làm vậy chỉ vì ỷ vào có Tống Mặc chống lưng. Bắt giặc bắt vua trước, đánh rắn đánh giập đầu. Mình tức giận với con dâu làm gì! Muốn xử lý cũng phải xử lý Tống Mặc!
Ánh mắt ông nhìn Tống Mặc như dao như tên:
- Vợ của ngươi, chẳng lẽ còn cần ta giáo huấn thay?
Tống Mặc khom lưng, kính cẩn đáp:
- Phu nhân là phu nhân thế tử phủ Anh quốc công, đại biểu cho phủ Anh quốc công. Cẩm Nhi như vậy là sai. Nhà mình ít con ít cháu, quá đặt nặng chuyện nối dõi nên quản giáo không nghiêm. Họ Đậu là danh môn vọng tộc ở Bắc Trực Lệ, đã có bảy, tám tiến sĩ, trong chuyện dạy dỗ con cái tất có chỗ hơn người. Niệm tình Cẩm Nhi phạm sai lần đầu, con cho rằng không cần xin lỗi, tốt nhất là để Cẩm Nhi theo phu nhân học lễ nghi. Về sau xuất giá, muội ấy cũng biết hiếu thuận trưởng bối, tôn kính huynh tẩu, yêu quý em chồng, tránh chuyện không phân biệt được thị phi rồi bị nhà chồng ghét bỏ.
Mọi người trong phòng đều tròn mắt.
Tống Cẩm vốn đã nín khóc lại gào ầm lên:
- Con không cần Tam đường tẩu dạy lễ nghi! Tẩu ấy chắc chắn sẽ trả đũa con.
Đúng là ngọc giả sáng bóng, gối thêu hoa đựng bao trấu!
Một cô nương xinh đẹp mà không có não.
Nghĩ là vậy nhưng đâu cần phải gào ra!
Đậu Chiêu thầm lắc đầu.
Tam lão gia vò đầu bứt tai, chịu không nổi, tiến lên kéo Tống Cẩm:
- Còn không mau nhận lỗi với Tam đường tẩu!
Tam phu nhân cũng chịu cúi người, cùng Tam lão gia thúc giục Tống Cẩm:
Đậu Chiêu không lên tiếng, nhìn mấy a hoàn đang quỳ rạp trên đất.
Tam phu nhân đành phải báo người của mình xin lỗi Tố Lan.
Chuyện gì đang xảy thế này!
Tống Nghi Xuân quýnh lên, lập tức ngất đi.
Tống Cẩm không phải theo Đậu Chiêu học lễ nghĩa nhưng bữa cơm đoàn viên đã kết thúc không mấy vui vẻ. Mọi người ngồi ngoài phòng khách của Tê Hương viện, chờ Tống Nghi Xuân tỉnh lại.
Đậu Chiêu mặc áo da bên trong, sợ quá nóng nên ra ngoài hành lang ngồi suy nghĩ.
Hôm nay, nàng dựa vào Tố Lan giỏi võ nên mới chiếm thế thượng phong. Nhưng sau khi Tố Lan và Tố Tâm xuất giá, nàng sẽ không có trợ thủ đắc lực như vậy nữa, về sau gặp phải tình huống tương tự, chỉ có thể thuyết phục, thỏa hiệp giống như kiếp trước, tuy cuối cùng đạt được mục đích, cơ mà không thể vui sướng bằng hôm nay.
Có lẽ nàng vẫn phải tìm hai a hoàn biết quyền cước thôi.
Nhưng con gái học nghệ vốn đã hiếm, hơn nữa còn phải trung thành, tận tâm với nàng, e rằng sẽ không dễ tìm!
Nghĩ đến đây, Đậu Chiêu lại thở dài.
Sau khi tiễn Tăng đại phu, Tống Mặc trở lại thì thấy Đâu Chiêu đang ngồi một mình ngoài hành lang. Hắn đi đến ôm lấy nàng, áp má lên trán nàng, cười nói:
- Đừng lo! Sức khỏe của phụ thân vẫn tốt! Đại phu bảo là ông ấy nhất thời kích động, rất nhanh sẽ tỉnh lại.
Đậu Chiêu đâu quan tâm Tống Nghi Xuân có tỉnh lại hay không. Nàng nói:
- Liệu có thể tìm được a hoàn giống Tố Lan và Tố Tâm không?
Tống Mặc lập tức hiểu ý nàng, cười nói:
- Đừng lo! Ta sẽ nghĩ cách.
Đậu Chiêu biết hắn nói được làm được nên không bận lòng nữa, phái người đi tìm Đậu Đức Xương.
Đậu Đức Xương được tin, lập tức chạy đến.
- Xảy ra chuyện gì?
Đậu Chiêu kể lại chuyện xảy ra cuối năm cho Đậu Đức Xương nghe.
Đậu Đức Xương cười ha hả:
- Muội muốn nhờ huynh diễn trò, hù dọa cha chồng hả?
Đậu Chiêu dựng ngón cái lên:
- Muội tìm đúng người rồi!
Đậu Đức Xương nói:
- Những chuyện như này sao có thể thiếu Bá Ngạn?
- Hả? - Đậu Chiêu vui mừng hỏi. - Bá Ngạn vào kinh rồi ạ?
Khi Tam bá phụ và Tam đường huynh vào kinh, Đậu Khải Tuấn không đi cùng. Hắn muốn đến Lĩnh Nam thăm bạn, giờ còn chưa thấy về. Chính vì chuyện này, Nhị thái phu nhân trách mắng Tam bá phụ và Tam đường huynh không thôi. Nàng không ngờ tết năm nay có thể gặp được Bá Ngạn ở kinh thành.