Tê Hà tìm chỗ không người, lật vạt áo lên, bụng dưới tím bầm một mảng.
Từ trên xuống dưới phủ Anh quốc công đều nói Nhị gia dễ hầu, nàng không dám kể cho ai nghe, sáng sớm hôm sau theo Tống Hàn đến Di Chí đường vấn an Đậu Chiêu như chưa có gì xảy ra.
- Mùa hè năm sau là đệ sẽ có cháu bế ạ? - Tống Hàn mặc áo gấm màu lục, nổi bật lên khuôn mặt như ngọc, nhã nhặn hiền hòa.
Đậu Chiêu gật đầu, đưa bánh quất cho hắn.
Hai mắt hắn sáng lên, cười nói:
- Là bánh quất của Phúc Kiến! Chẳng phải Phúc Kiến năm nay gió lớn, măng mùa đông và bánh quất đều không mua được ư?
- Vài ngày trước, tẩu thèm ăn chua ngọt, huynh trưởng của đệ bảo người đến Phúc Kiến mua.
Đậu Chiêu nghén hai tháng. Tống Mặc nghĩ biện pháp chiều nàng ăn. Nàng không những không gầy đi mà còn sinh ra thói quen ăn vặt. Thấy Tống Hàn ăn ngon, nàng cũng lấy từ trong hộp ra một trái quýt.
Tống Hàn nói:
- Mọi người nói chua nam cay nữ. Đây chắc chắn là một bé trai.
Vụ án của phủ Anh quốc công đã giải quyết xong. Phủ Thuận Thiên và Binh Mã ti Ngũ thành kết luận là đã bắt được toàn bộ đạo tặc, Tống Mặc cũng chấp nhận kết quả này, trả bảo kiếm của Thái Tổ đế, quay về Kim Ngô vệ, hơn nữa cách mấy bữa sẽ trực trong cung hai ngày.
Hôm nay đến ngày Tống Mặc trực, hắn vừa đi, Tống Hàn lập tức tới. Tống Hàn đã mười bốn tuổi, vóc dáng còn cao lớn hơn Đậu Chiêu. Đáng lý Đậu Chiêu phải tránh mặt, còn Tống Hàn như không biết chuyện này, đi thẳng vào nhà chính, Đậu Chiêu cũng có suy tính nên làm như không thấy, tiếp đãi hắn trong phòng tiệc.
- Cảm ơn đệ! Tẩu và huynh trưởng của đệ cũng hy vọng là một bé trai.
Nếu nàng sinh con trai, Tống Hàn sẽ trở thành người kế thừa thứ ba. Nàng rất muốn biết Tống Hàn có suy nghĩ gì.
- Thế thì tốt quá! - Tống Hàn cười tủm tỉm, bộ dạng rất phấn khích. - Đệ cũng có thể giống ca ca, đưa cháu trai đi tập võ, thả diều, nghịch tuyết...
Đậu Chiêu khẽ cười, trò chuyện cùng Tống Hàn
Tê Hà được Tố Tâm mời sang phòng trà. Tê Hà nâng ly trà Long Tĩnh nóng hôi hổi, tò mò hỏi Tố Tâm:
- Nghe nói ngày lành của tỷ tỷ là hai mươi hai. Hôm nay đã hai mươi, sao tỷ tỷ còn ở trong phủ?
Không phải ai cũng chú ý đến điểm mấu chốt này!
Tố Tâm nghĩ bụng, nụ cười trên mặt vẫn tươi tắn:
- Phu nhân thưởng ba dãy nhà. Tỷ sẽ xuất giá từ Di Chí đường rồi thành thân ở đó. Muội muội của tỷ, Cam Lộ và Tố Quyên đang giúp tỷ chuẩn bị tân phòng. Tỷ phải ở lại hầu hạ phu nhân chứ.
Tê Hà kinh ngạc, mở to hai mắt:
- Tỷ được xuất giá từ Di Chí đường ư?
Được xuất giá từ chỗ chủ nhân là vinh hạnh rất lớn.
Tố Tâm gật đầu.
Ban đầu nàng thấy không ổn, nhưng phu nhân muốn nàng xuất giá từ Di Chí đường, thế tử gia cũng đồng ý, còn nói khi Tố Lan xuất giá, kiệu hoa cũng phải đi ra từ cửa Di Chí đường... Nàng cảm kích vô cùng, vội quỳ xuống lạy thế tử gia ba cái.
- Chúc mừng tỷ tỷ! - Tâm trạng Tê Hà rối như tơ vò, không biết nói gì hơn.
Mọi người trong phủ rỉ tai nhau rằng phu nhân cho đại a hoàn của mình hai ngàn lượng bạc làm hồi môn. Nàng không tin, nhưng giờ không tin cũng không được.
Tê Hà là đại a hoàn trong phòng Tống Hàn, luôn hầu hạ bút mực cho Tống Hàn nên cũng nhận biết được mấy chữ đơn giản.
Điểm tâm dùng khuôn làm, phía dưới có ba chữ "Ngự Thiện Phòng".
Nàng đắn đo một lúc lâu rồi hỏi:
- Đây là đồ trong cung ban thưởng ạ? Chúng ta ăn, phu nhân có trách mắng không?
Tố Tâm cười đáp:
- Mấy ngày trước phu nhân không ngon miệng, thế tử gia chỉ ngóng trông phu nhân có thể ăn nhiều một chút, đồ ăn gì cũng mang về. Những thứ này rất nhiều, để lâu cũng sẽ hỏng nên phu nhân thưởng bọn tỷ mấy hộp. Tỷ thấy sắp đến tết, lấy ra cho mọi người hoặc tặng lễ đều rất tốt. Muội chỉ cần lo ăn thôi, nếu thấy ngon, đợi lát nữa mang mấy hộp về cho các a hoàn trong phòng Nhị gia nếm thử.
Đậu phụ hoàng thơm ngọt mềm mại là thứ Tê Hà thích nhất, lại còn là đồ trong cung ngự ban, ngọt mà không ngấy, hương vị đậm đà. Nhưng nhớ đến một đạp của ai, đậu phụng trong miệng cũng không còn ngon như trước nữa.
Nàng uống ngụm trà, thấy một cô nương mắt ngọc mày ngài chạy vào.
- Tố Tâm tỷ tỷ!
Tố Tâm nghiêm mặt:
- Chuyện gì mà hoảng thế? Nếu là kinh động đến phu nhân, cẩn thận da của ngươi!
A hoàn kia lấy hơi hai lần rồi mới bẩm:
- Lục lão phu nhân và trưởng công chúa Ninh Đức tới thăm phu nhân, nghe nói tỷ sắp xuất giá nên có thưởng. Phu nhân bảo muội gọi tỷ đến dập đầu tạ ơn.
Phủ Anh quốc công lớn như vậy, ai lại biết đến một a hoàn nhỏ nhoi chứ? Ban thưởng cho Tố Tâm cũng vì nể mặt phu nhân thôi.
Tê Hà vừa nghĩ vừa đưa Tố Tâm ra cửa.
A hoàn kia tò mò đánh giá nàng:
- Tỷ là Tê Hà tỷ tỷ trong phòng Nhị gia ạ? Tỷ xinh đẹp quá! Thảo nào mọi người đều nói hai vị tỷ tỷ trong phòng Nhị gia đều là mỹ nhân.
Trong phòng Tống Hàn có hai đại a hoàn, một người khác tên Thái Vân.
- Muội đây mới thật sự xinh đẹp. - Tê Hà cười đáp. - Không biết nên xưng hô với muội thế nào?
A hoàn kia đắc ý nói:
- Tỷ cứ gọi muội là Nhược Chu. Muội là a hoàn nhị đẳng trong phòng phu nhân. Nhưng mà sau khi Tố Tâm tỷ tỷ, Tố Lan tỷ tỷ xuất giá, muội sẽ được lên nhất đẳng, đến lúc đó có thể đến chơi với Tê Hà tỷ tỷ rồi.
Trong phủ Anh quốc công, a hoàn nhất đẳng sẽ quản lý một vài a hoàn nhị đẳng, tam đẳng, do đó có khá nhiều thời gian rảnh rỗi.
Tê Hà biết trong phòng Đậu Chiêu có mấy a hoàn nhị đẳng tên "Nhược", đều là người theo Đậu Chiêu từ Chân Định, là a hoàn hồi môn của Đậu Chiêu, tuy tuổi không lớn nhưng lại có địa vị. Sau khi phu nhân được gả vào phủ Anh quốc công, có lẽ quan hệ với Chân Định cũng theo đó phai nhạt, hơn nữa quốc công gia và thế tử gia bất hòa, cho nên các a hoàn mới tuyển vào Di Chí đường đều lấy từ các nông trang của Tống gia.
Nàng cười đáp:
- Được chứ!
Nhược Chu vui vẻ tán gẫu quên trời quên đất.
Mấy người Nhược Đồng tính thế nào? Lần này còn ai cũng được lên nhất đẳng? Hai người có chữ "Nhược" kia bực bội ra sao? A hoàn mới đến có ai không an phận? Tố Tâm dùng cách gì thu phụ họ... Chẳng cần chờ hỏi tới, Nhược Chu đã kể hết sạch.
Tê Hà thầm bĩu môi.
Đúng là không có đầu óc! Dù xinh đẹp thì cũng chẳng được tích sự! Nếu không phải người Chân Định thì đã bị người khác dẫm lên đầu lâu rồi.
- Mau đi thôi! Phu nhân thế tử phủ Duyên An hầu đến.
- Muội phải đi hầu trà rồi. - Nhược Chu bật dậy, chào Tê hà một tiếng rồi chạy nhanh như gió.
Lại có một a hoàn tới gọi Tê Hà:
- Tỷ tỷ ơi! Nhị gia phải về rồi.
Lục lão phu nhân và trưởng công chúa Ninh Đức có quan hệ thông gia. Nhưng thiếu phu nhân phủ Duyên An hầu lại là nữ quyến, đương nhiên Tống Hàn không thể ở lại.
Tê Hà vội qua hầu Tống Hàn mặc áo choàng, đỡ hắn về phòng.
Tống Hàn hỏi nàng:
- Vừa rồi các ngươi nói gì?
Giống như ra ngoài làm khách, nếu Tống Hàn cần a hoàn hầu hạ, hắn đi đến đâu, a hoàn phải theo tới đó. Nếu Tống Hàn tạm thời không cần a hoàn hầu hạ, a hoàn sẽ ở phòng trà hoặc gian bên, để người hầu của chủ nhà bưng trà rót nước.
Sau tối qua, Tê Hà tự giác lấy lòng Tống Hàn. Nàng lập tức kể lại chuyện trong phòng trà.
Tống Hàn nghe xong thì lẩm bẩm:
- Ba dãy nhà? Ngươi nghe rõ chứ? Là ba gian hay là ba dãy?
- Nô tỳ nghe rõ ràng. Đúng là ba dãy ạ!
Tống Hàn dừng bước, khoanh tay nhìn cành cây khô đung đưa theo gió rét, một lúc lâu mới nói:
Tê Hà cũng cảm thấy Nhược Chu kia là loại ruột đẻ ngoài da nên tự tin đáp vâng. Sau khi đưa Tống Hàn về phòng, nàng lập tức lục tung tủ đồ, tìm mấy cái túi lưới, buổi chiều lại đến Di Chí đường.
Vì nàng là a hoàn của Tống Hàn nên người trong phòng Đậu Chiêu hết sức nhiệt tình, nghe nói nàng tới tìm Nhược Chu thì mời nàng đến gian giữa của dãy sau ngồi đợi.
Một a hoàn bảy, tám tuổi tên Phất Phong rót trà cho nàng.
- Hôm nay có rất nhiều khách. Nhược Chu tỷ tỷ vẫn đang hầu hạ ở nhà chính. Tỷ tìm Nhược Chu tỷ tỷ có việc gì gấp không? Nếu là việc gấp thì để muội nhắn giúp tỷ. Nếu không có việc gấp, tỷ ngồi một lát, ăn chút điểm tâm trái cây, từ từ đợi Nhược Chu tỷ tỷ.
Đáng lẽ Tê Hà phải hẹn ngày khác lại đến, nhưng trong đầu nàng đột nhiên hiện ra khuôn mặt dữ tợn của Tống Hàn... Nàng rùng mình một cái, có cảm giác nếu mình không làm tốt việc Tống Hàn giao, chuyện đêm qua sẽ lại tái diễn.
Nàng đành mặt dày cười nói:
- Vậy tỷ ở đây chờ Nhược Chu muội muội.
Phất Phong mang bánh trái cho nàng giết thời gian, sau đó vội đi làm việc của mình.
Tê Hà đợi tới giờ cơm tối, Nhược Chu mới thở phì phò chạy vào.
Nàng uống ừng ực hết một ly trà rồi hỏi:
- Tỷ tìm muội có chuyện gì vậy?
Tê Hà nói mục đích của mình.
Nhược Chu cười đáp:
- Chuyện nhỏ này đâu cần tỷ phải mất công đến! Bảo tiểu a hoàn chuyển lời là được mà. Hôm nay muội bận quá nên không thể đi, hơn nữa sắp tới giờ khóa cửa —— Cũng không biết thế tử gia báo hỷ cho bao nhiêu người, người này người kia đều đến chúc mừng. Ngày mai, muội qua phòng kế toán hỏi giùm cho.
Tê Hà ngàn ân vạn tạ, đưa túi lưới cho Nhược Chu rồi trở về thượng viện.
Nhược Chu nhận túi lưới, hoa mai đồng tâm gắn mảnh phỉ thúy, một đầu dây được xuyên ngọc trai, vừa nhìn đã biết là vật xa xỉ.
Nàng cầm túi lưới đến nhà chính.
Đậu Chiêu đang dùng bữa tối cùng cữu mẫu và Triệu Chương Như, thấy nàng lén lút thập thò thì kêu vào.
Nhược Chu cười hì hì đi đến, dâng túi lưới cho Đậu Chiêu xem:
- Thưa phu nhân! Đây là đồ Tê Hà trong phòng Nhị gia cho, còn nhờ nô tỳ hỏi giúp xem Cố công tử tặng lễ gì cho phu nhân.