Đậu gia phái mấy cái vú già đưa Ngụy Đình Trân và Điền thị về phủ Tế Ninh hầu
Biết tin, Ngụy Đình Du đã chờ ở cửa thùy hoa.
- Sao mẫu thân lại đột nhiên té xỉu? - Hắn vội vàng bước tới, cách mành che hỏi Ngụy Đình Trân. - Có nặng lắm không? Đại phu nói thế nào?
Vì bên cạnh xe ngựa còn có người hầu của Đậu gia, Điền thị phải tiếp tục giả vờ bất tỉnh.
Ngụy Đình Trân cười khẩy:
- Hỏi thê tử của mình ấy!
Liên quan gì đến Đậu Minh?
Ngụy Đình Du kinh ngạc.
Ngụy Đình Trân bực bội đẩy Ngụy Đình Du, để a hoàn của mình đỡ xuống xe ngựa.
Vú hầu của Ngụy gia nâng kiệu nhỏ đến.
Ngụy Đình Trân chỉ huy vú hầu đỡ Điền thị lên kiệu, đuổi người của Đậu gia về, vào cửa thùy hoa, từ đầu tới cuối không nhìn Ngụy Đình Du một lần nào, coi hắn như là người thừa thãi.
Ngụy Đình Du khó chịu không nói lên lời, yên lặng theo Ngụy Đình Trân vào dãy nhà phía Đông. Trong lúc Ngụy Đình Trân chăm sóc Điền thị, hắn ngồi đợi ngoài sảnh.
Ngụy Đình Trân thấy bộ dạng thất thần của đệ đệ thì bất đắc dĩ thở dài, thêm mắm thêm muối kể lại chuyện ở ngõ Hòe Thụ:
- Mẫu thân không sao. Nhưng mẫu thân không yên lòng nhất chính là đệ. Đệ mau vào xem người đi!
Còn nói:
- Nếu đệ dạy được vợ, mẫu thân đâu phải chịu nhục như vậy?
Ngụy Đình Du giận tím mặt, xoay người đi thẳng ra ngoài.
Ngụy Đình Trân vội ngăn hắn lại:
- Đệ định làm gì?
- Đệ muốn bỏ Đậu Minh! - Ngụy Đình Du không áp chế nổi lửa giận. - Đệ tình nguyện cả đời cô độc còn hơn ở cạnh nữ nhân tâm địa rắn rết!
- Vớ vẩn! - Ngụy Đình Trân quát lớn.
- Đậu gia là nhà nào? Đậu Minh là người đệ nói bỏ là bỏ được à? Đệ bỏ vợ rồi nói sao với mẫu thân đây? Đệ đã thành thân mà sao vẫn suy nghĩ trẻ con thế?
Suy cho cùng, chuyện này cũng liên quan đến Điền thị, còn nói tiếp sẽ kéo Điền thị theo.
Ngụy Đình Du im lặng, buồn bã cúi đầu.
Ngụy Đình Trân đau lòng, giọng cũng nhẹ xuống:
- Đệ không cần quá lo lắng. Mẫu thân bảo là sẽ tự mình dạy dỗ nàng ta, chỉ cần nàng ta nghe lời thì cái gì cũng cứu vãn được.
Nếu không thì có thể làm gì?
Ngụy Đình Du hối hận không thôi.
Ngụy Đình Trân kéo tay Ngụy Đình Du:
- Được rồi! Không nói chuyện này nữa! Chúng ta vào xem mẫu thân, nói chuyện với mẫu thân đi.
Ngụy Đình Du gật đầu, theo Ngụy Đình Trân vào phòng.
Đậu Minh đang nghỉ trong phòng Điền thị, thấy bên ngoài ầm ĩ thì phái vú Chu đi tìm hiểu. Biết Điền thị và Ngụy Đình Trân tới ngõ Hòe Thụ quở trách nàng không thành, ngược lại còn bị người của Đậu gia chọc đến té xỉu, nàng tức run người, giọng the thé:
- Ta bị mù rồi mà! Cứ tưởng mẹ chồng là người lương thiện, hóa ra cũng chỉ là loại ong vàng có ngòi ở đuôi, tỏ vẻ tốt đẹp chứ thực ra ghê tởm hơn đám người ác khẩu gấp trăm, gấp ngàn lần!
Rồi hỏi:
- Hầu gia đâu? Lại bị chị chồng ta kéo ra "tâm sự chuyện riêng" hả?
Đậu Minh để a hoàn tiết lộ tin mình sinh non cho thư đồng theo hầu Ngụy Đình Du. Quả nhiên Ngụy Đình Du bỏ qua mâu thuẫn trước đây, lập tức chạy tới, không chỉ bàn bạc với đại phu mà còn tự mình lấy thuốc, sau đó mới để vú Chu đi đun. Thái độ ân cần ấy khiến nàng được an ủi phần nào.
Nhưng quan tâm này chưa duy trì được nửa canh giờ, Ngụy Đình Du đã bị gọi đi, hơn nữa một đi không trở lại.
Vú Chu khuyên nhủ:
- Phu nhân không khỏe, đừng bận tâm những việc này. Dù thái phu nhân hay cô nhà khua môi múa mép thế nào, chuyện bọn họ hại phu nhân mất công tử là thật, Đậu gia sẽ không để bọn họ làm bậy.
Đậu Minh vẫn chưa hết giận. Nàng sai vú Chu:
- Vú nghĩ cách báo cho ngõ Liễu Diệp, kể lại chuyện của ta cho bà ngoại.
Vú Chu cũng cho rằng Ngụy gia khinh người quá đáng, gật đầu đáp vâng, lén lút phái người báo cho ngõ Liễu Diệp.
Mà cách xa đó, tại phủ Anh quốc công phía Đông thành, Đậu Chiêu không hề hay biết chuyện xảy ra ở phủ Tề Ninh hầu.
Tống Mặc cơ hồ đếm từng ngày nàng mang thai, vừa đến tháng thứ ba lập tức mời Vương Ban Cử, ngự y am hiểu phụ khoa nhất Thái Y viện đến bắt mạch. Sau khi khám ra hỷ mạch, Vương Ban Cử còn chưa đi, hắn đã phái người đi báo tin vui cho ngõ Tĩnh An tự và ngõ Miêu Nhi. Ai ngờ còn chưa kê xong thuốc dưỡng thai, Đậu Thế Anh đã mang theo một đống đồ bổ tới, kéo Tống Mặc đi uống rượu, uống say bí tỉ, còn vỗ vai Tống Mặc, cho một chồng ngân phiếu, bảo Tống Mặc phải chăm sóc Đậu Chiêu thật tốt, tuyệt đối không được chọc giận Đậu Chiêu, dù trằn trọc không ngủ cũng không thể ở nhà làm loạn, bên ngõ Thiên Phật tự có rất nhiều tư gia viện, phải đợi con bình an ra đời rồi mới nói tiếp.
Đậu Chiêu dở khóc dở cười.
Tống Mặc trở lúc tối muộn, rửa mặt xong rồi dựa vào giường đọc sách như thường nhật.
Nàng ghé lên vai hắn, ôm eo hắn, hỏi nhỏ:
- Nghe nói xung quanh Thiên Phật tự có rất nhiều tư gia viện?
Đám nhãi ranh chỉ biết nịnh bợ Đậu Chiêu! Hắn vừa mở mồm nói chuyện, bọn chúng lập tức mách lẻo Đậu Chiêu, đâm ra bây giờ Di Chí đường chẳng có bí mật gì.
Tống Mặc oán thầm nhưng trong lòng lại như gương sáng. Đậu Chiêu quản chặt hắn là quan tâm hắn. Tống Mặc không những không giận mà còn rất thích.
Hai mắt chăm chú nhìn sách, thế nhưng sự chú ý đều ở bên hông. Tay Đậu Chiêu mảnh dẻ nõn nà, hơi lành lạnh, đang vuốt ve hông hắn. Thỉnh thoảng đầu ngón tay dịch xuống dưới, dừng một lát, giống như do dự không biết có nên tiếp tục không.
- Đúng vậy! Hình như tất cả đều treo đầu dê bán thịt chó giống Triệu Tử Xu, còn có rất nhiều thứ đặc sắc khác. Thật sự là chỗ tốt để giết thời gian.
- Muốn! - Tống Mặc bỏ sách xuống, nghiêm túc đáp. - Là nam nhân đều muốn đi!
Rõ ràng là phu thê trêu đùa nhau, hơn nữa Đậu Chiêu cũng biết Tống Mặc sẽ không đến những chỗ đó, nhưng không hiểu vì sao khi nghe hắn nói vậy, nàng vẫn không thoải mái, thậm chí còn bực bội. Nàng hỏi Tống Mặc:
- Triệu Tử Xu đứng đầu chỗ đó à?
Tựa như món mới của Túy Tiên lâu, ngõ Thiên Phật Tự có tư viện nào nổi bật, mấy công tử phong lưu ở kinh thành đều quen thuộc như lòng bàn tay. Tuy Tống Mặc hiếm khi đặt chân đến Thiên Phật tự nhưng hắn đã nghe nói qua. Vốn định bình phẩm từ đầu đến chân cùng Đậu Chiêu vui cười một phen, cơ mà hắn vừa quay đầu lại, lập tức nhận ra Đậu Chiêu có vẻ ngượng ngập, nụ cười cũng không còn ngọt ngào nữa.
Đậu Chiêu ghen ư?
Suy nghĩ này đột nhiên xông thẳng vào đầu.
Nhưng ngay lập tức bị hắn phủ nhận.
Đậu Chiêu luôn phóng khoáng điềm nhiên, sao có thể vô cớ ăn dấm như vậy?
Nghĩ bụng là thế nhưng lại nhìn Đậu Chiêu đăm đăm.
Trông thế nào cũng thấy Đậu Chiêu có gì đó mất mát, không còn vui...
Lúc ở nhà cữu cữu, hắn ghét nhất những biểu tỷ, biểu muội luôn ngại ngùng e thẹn, không thể nói rõ hai câu, cũng không biết trong đầu đang nghĩ cái gì, ghen tuông này nọ đều hiện lên trên mặt. Nhưng đổi thành Đậu Chiêu, trái tim hắn lại giống như ấm đất đun trên bếp hồng, ùng ục ùng ục, khoan khoái phun bong bóng.
Hắn cúi người nhìn nàng, ra vẻ trầm ngâm:
- Ta không biết. Ta chưa từng đi. Chỉ là nhạc phụ cho ta ngân phiếu một vạn lượng thôi. Nhưng dù có một vạn lượng, ta cũng không thể đi, không thì ta sẽ trở thành chạn vương mất!
Đậu Chiêu phì cười, đấm Tống Mặc.
Tống Mặc ngứa ngáy vô vùng, nơi đó nhất trụ kình thiên, căng cứng đau đớn.
Hắn không khỏi thở dài.
Bảo sao người ta lại nói: "Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi."
Trong mắt hắn, bất kỳ hành động nào của Đậu Chiêu cũng rất tình thú.
Thời gian còn bảy tháng, hắn có nên dọn đến thư phòng không?
Tống Mặc rối rắm gần chết.
Đậu Chiêu thấy Tống Mặc đột nhiên im bặt, vẻ mặt lại buồn bã thì cười hỏi:
- Sao vậy?
Tống Mặc hoàn hồn, cảm thấy mình buồn lo vô cớ quá.
Dù không thể làm gì nhưng có thể nói cười, trêu đùa ầm ĩ cùng Đậu Chiêu như bây giờ đã hạnh phúc lắm rồi!
Hắn hỏi Đậu Chiêu:
- Nàng nghĩ đây là con trai hay con gái?
- Bồ Tát cho đứa nào thì chúng ta sinh đứa đó, cần gì phải suy nghĩ.
Tống Mặc rất hào hứng:
- Dù sao cũng phải đặt tên chứ? Nếu chúng ta đặt theo tên con trai nhưng lại sinh ra con gái, chẳng phải nó sẽ trách chúng ta cả đời sao?
- Vậy đặt một cái tên dùng được cho cả con trai lẫn con gái đi! Dù sinh con trai hay con gái đều được.
- Còn bảy tháng nữa nhỉ? Lúc ấy trời vẫn nóng, năm nay phải dùng nhiều băng hơn, không thì con sẽ nổi sởi.
- Được! Ngày mai ta sẽ nói với quản gia.
Hai phu thê thì thầm to nhỏ khiến người ngoài nghe thấy cũng buồn cười. Ấy thế mà hai người lại nói vô cùng nghiêm túc, còn nói không ngừng đến canh ba mới mơ màng ngủ mất.
Hơn nửa đêm mới thổi đèn giống phu thê Tống Mặc - Đậu Chiêu còn có Anh quốc công Tống Nghi Xuân và Nhị gia Tống Hàn.
Nếu Tống Mặc sinh con trai, địa vị thế tử càng vững chắc.
Cho dù sinh con gái cũng chứng minh Tống Mặc có thể sinh tiếp, không phải con vợ chính thì là con vợ lẽ.
Chẳng lẽ cứ để như vậy?
Ông dừng tay, Tống Mặc sẽ dừng tay sao?
Tống Nghi Xuân lăn qua lộn lại trên giường.
Tống Hàn đang chép kinh "Pháp Hoa" dưới đèn.
Đại a hoàn trong phòng hắn là Tê Hà khuyên:
- Trời đã khuya, nhị gia nên nghỉ thôi, ngày mai chép tiếp cũng không muộn.
Tống Hàn lại nói:
- Lấy cho ta ly trà nóng.
Không hề định đi nghỉ.
Tống Nghi Xuân tự tay chọn Tê Hà cho Tống Hàn. Tống Hàn khá khách vào với nàng, đâm ra nàng hơi tùy tiện, nghe vậy thì tươi cười, rút bút trong tay Tống hàn:
- Nhị gia à, ngài nghe nô tỳ đi! Ngài phải lên lớp với tiên sinh, giờ chưa ngủ, ngày mai sẽ ngủ gật đấy. Quốc công gia mà biết sẽ mắng ngài...
- Tiện tì! - Tống Hàn bất ngờ đá Tê Hà. - Ngươi là chủ hay ta là chủ? Ta không sai được ngươi hả? Có phải ngươi muốn ta đổi người hầu khác?
Nếu có người ngoài ở đây, chắn chắn sẽ nhận ra tư thế Tống Hàn đá giống y đúc Tống Nghi Xuân.
Tê Hà nằm mơ cũng không ngờ Tống Hàn có một bộ mặt dữ tợn như thế.
Nàng rùng mình, vội quỳ trên mặt đất, ngẩng đầu lên:
- Nô tỳ đáng chết, xin Nhị gia tha nô tỳ! Nô tỳ lập tức đi pha trà cho Nhị gia.
Tống Hàn ừ một tiếng.
Tê Hà luống cuống bò ra khỏi thư phòng, lúc này mới phát hiện bụng dưới co thắt, vô cùng đau đớn.