Cửu Trọng Tử

Chương 342: Đòi thêm trang



Tống Mặc ngồi phịch xuống sập bên cửa sổ, lạnh mặt nói với Đậu Chiêu: 

- Đi làm bánh hồ lô!

Sao lại giống trẻ con thích giận dỗi như vậy?

Đậu Chiêu nhịn không được khẽ cười.

Tống Mặc lườm nàng.

Đậu Chiêu đi tới ôm tay hắn, làm bộ dạng như đang dỗ dành trẻ con: 

- Ta nhận sai còn chưa được ư? Ta biết chàng quan tâm ta mà. Ta sẽ không bao giờ nói vậy nữa. 

Sau đó nhận trà nóng từ a hoàn, đưa cho Tống Mặc:

- Ta đi làm bánh hồ lô cho chàng nha?

Tống Mặc lại ôm lấy eo của nàng, nói: 

- Trong bếp sặc mùi dầu mỡ, để vú hầu phòng bếp làm là được.

Giọng nói không chỉ dịu dàng mà còn ẩn chứa ý cười.

- Tên đáng ghét này! - Đậu Chiêu dở khóc dở cười, liếc xéo Tống Mặc.

Tống Mặc khẽ cười, dán mặt lên ngực Đậu Chiêu, thủ thỉ: 

- Thọ Cô! Nàng đừng nói vậy nữa, ta sẽ khó chịu.

Người Đậu Chiêu mềm nhũn đến mức có thể chích ra nước.

Nàng dịu dàng ôm hắn.

- Ta không đúng. - Tống Mặc xin lỗi nàng, giọng điệu có vẻ buồn bực. - Ta cũng không biết vì sao. Chỉ cần nghĩ rằng ý tốt của mình không được nàng quan tâm, ta lại không làm chủ được cảm xúc... Nếu còn như vậy, nàng cứ kệ ta, để ta một mình trong thư phòng là được.

Nước mắt Đậu Chiêu lặng lẽ rơi xuống.

Tống Nghi Xuân muốn giết Tống Mặc, Tống Mặc đã từng chất vấn nhưng Tống Nghi Xuân không trả lời. Từ đấy, Tống Mặc không hỏi lại, rồi hai người dần xa cách. Có bao giờ Tống Mặc phân minh điều gì với Tống Nghi Xuân đâu. Đó vốn là tính cách của Tống Mặc. Nhưng thời khắc này, hắn lại sợ nàng hiểu lầm mà rãi bày tâm tư, gỡ bỏ tất cả phòng vệ...

Đậu Chiêu hôn lên đỉnh đầu Tống Mặc, khẽ cười: 

- Sao ta có thể làm vậy được!

Tống Mặc ngẩng đầu, kinh ngạc vô cùng.

Đậu Chiêu ngồi xuống, áp mặt lên bàn tay hắn, giọng nói ấm áp và kiên định: 

- Sao ta có thể bỏ mặc chàng một mình trong thư phòng!

- Thọ Cô!

Tống Mặc kinh ngạc. Nhưng kinh ngạc này rất mau biến thành hân hoan.

Hắn ôm lấy Đậu Chiêu, bế nàng lên giống như bế đứa trẻ.

- Thọ Cô! Thọ Cô!

Sợ hắn sẽ tung mình lên, Đậu Chiêu vội ôm chặt cổ hắn: 

- Đừng! Đừng! Trong bụng ta có con đó!

- A!

Tống Mặc cẩn thận đặt Đậu Chiêu lên sập, ánh mắt chan chứa xúc động, gọi "Thọ Cô", rồi hôn lên môi nàng.

Ở chung với Tống Mặc không phải chuyện khó khăn lắm!

Đậu Chiêu nhắm mắt, triền miên đáp lại.

Tạm thời không nói đến hai người Tống thị một cảnh xuân. Quay lại phủ Cảnh quốc công bên kia, tuy chỉ mời họ hàng và thông gia thân thích nhưng cũng bày mười lăm bàn tiệc, cách lầu thuỷ tạ dựng sân khấu xướng kịch, vô cùng vui vẻ náo nhiệt.

Đậu Minh kính rượu phu nhân Cảnh quốc công rồi đứng dậy cáo từ: 

- Mẹ chồng không khỏe, lại ở nhà một mình. Cháu ở quý phủ uống rượu nghe hát không an tâm, hôm nào tới sẽ hầu bài cho phu nhân.

Phu nhân Cảnh quốc công hơi mất hứng. Nhưng người ta đã mang mẹ chồng ra làm lá chắn, nếu bà không buông tha thì có vẻ không quan tâm đến thông gia lắm.

- Hả? Mẹ chồng cháu bị bệnh? Sao không nói với ta một tiếng? Ta cũng phải qua thăm bà thông gia mới được. Cháu mau về, cố gắng chăm sóc mẹ chồng. Qua mấy ngày, ta sẽ đến thăm bà ấy. 

Sau đó bảo Ngụy Đình Trân tiễn Đậu Minh.

- Chỉ là bụng dạ không khoẻ, tiêu bớt thức ăn sẽ tốt hơn, nào dám quấy rầy thân thích.

Đậu Minh cười nói vài câu với phu nhân Cảnh quốc công, sau đó theo Ngụy Đình Trân rời lầu thủy tạ.

Ngụy Đình Trân vội la lên: 

- Mẫu thân bị gì? Sao không ai báo với ta? Ngươi nói với mẫu thân là sáng mai ta sẽ về hầu bệnh.

Lại hỏi Đậu Minh:

- Trong nhà có thiếu gì không? Ta sẽ mang qua.

- Không có gì! Chỉ khó tiêu thôi. -  Đậu Minh hừ hững đáp.

Ngụy Đình Trân không sợ Đậu Minh giấu giếm bệnh tình, dù sao lát nữa cũng  gặp Ngụy Đình Du, hỏi hắn là biết.

Hai người đi ra Xe ngựa của Ngụy gia đã đứng dưới cây hòe trước cổng.

Ngụy Đình Trân không thấy Ngụy Đình Du, ngạc nhiên hỏi: 

- Sao không thấy đệ đệ?

Đậu Minh nói: 

- Chàng ấy còn bận xã giao. Ta chăm sóc mẫu thân là được rồi.

Ngụy Đình Trân vừa lòng gật đầu, cảm thấy Đậu Minh cũng có phong thái giống con dâu Ngụy gia rồi, tức giận hồi nãy tiêu tán không ít.

Nàng nhìn Đậu Minh lên xe ngựa rồi trở về lầu thủy tạ.

Đậu Minh lại sai người đánh xe: 

- Đến ngõ Tĩnh An tự.

Tuy hồi môn của nàng kém xa Đậu Chiêu nhưng không ít hơn cô nương nhà quan khác. Nàng vốn là người thông minh, vừa vào nhà chồng đã thưởng tiền cho tất cả người hầu, khiến ai cũng phải nịnh bợ.

Người đánh xe thưa vâng, vung dây cương, xe ngựa rẽ hướng, chạy đến ngõ Tĩnh An tự.

Đậu Thế Anh không thích xã giao, xong việc là về nhà ngay, vừa vào cửa đã thấy con gái Đậu Minh lạnh mặt ngồi vững trên ghế thái sư ở giữa sảnh.

Ông sửng sốt, còn tưởng người ngồi đó là Vương Ánh Tuyết, cứ ngỡ mình đã trở lại rất nhiều năm về trước, mỗi ngày đều thấy Vương Ánh Tuyết chờ ông như vậy, rồi sau đó là một trận cãi vã.

Đậu Thế Anh lắc đầu, thở phào nhẹ nhõm, đi vào.

- Sao con lại ngồi đó? - Ông đưa mũ quan cho gia nhân. - Sao lại về? Cẩn Du đâu? Nó không về cùng con...

Ông còn chưa nói xong, Đậu Minh đã nhảy dựng lên: 

- Phụ thân! Con cũng là con gái của người, vì sao trong lòng người chỉ có mình Đậu Chiêu? Người biết không? Bên ngoài đồn người cho Đậu Chiêu hai mươi mấy vạn lượng bạc thêm trang... Con biết Đậu Chiêu nên được, nhưng người cũng phải nghĩ con chứ? Ngụy gia nghe thấy sẽ nghĩ thế nào? Ngụy gia hỏi tới, con biết trả lời thế nào? Chẳng lẽ người muốn con nói mình do thiếp sinh, sản nghiệp của Đậu Chiêu là tiền người giúp mẫu thân phù chính? Khi hai nhà Đậu Tống bàn hôn sự, vì sao người không ghi những sản nghiệp đó lên danh sách của hồi môn? Vì sao không làm làm việc tốt đến cùng, lén lút đưa chúng cho Đậu Chiêu? Vì sao phải gióng trống khua chiêng làm ầm ĩ lên, khiến con không dám ngẩng đầu?

Nàng khóc thút thít: 

- Người không biết đâu! Hôm nay, con đến phủ Cảnh Quốc Công uống rượu, mọi người đều vây quanh Đậu Chiêu. Chẳng phải vì biết tỷ ấy có tiền...

Đậu Thế Anh ngạc nhiên, sau đó đau lòng, vụng về an ủi:

- Được rồi! Được rồi! Đừng khóc nữa! Con không cần nói tỷ tỷ mình như vậy. Con cũng biết đấy. Tỷ tỷ con vừa khiêng ngân phiếu vào cửa thì lập tức có cướp xông vào nhà. Chúng ta nào dám rêu rao phần sản nghiệp kia! Vài ngày trước, Tam bá phụ và Tam đường huynh của con đối chiếu sổ sách ở Di Chí đường, có lẽ bị phát hiện rồi đồn đi.

Đậu Minh dần nín khóc, nói: 

- Phụ thân! Người cũng dựa theo hồi môn của Đậu Chiêu mà cho con năm vạn lượng bạc thêm trang đi?

Như thế, nàng sẽ có cách giải thích trước mặt Ngụy gia.

Mặt Đậu Thế Anh đanh lại: 

-  E là không thể lập tức chi ra nhiều tiền như vậy.

Nghe vậy, lửa giận trong lòng Đậu Minh lại bùng lên: 

- Phụ thân! sao người có thể nói thế? Năm nào nhà mình cũng thu năm, sáu vạn lượng bạc tiền lời. Không phải con muốn so đo với Đậu Chiêu, con chỉ muốn đối phó Ngụy gia. Người giao bạc cho con trước, sau đó con sẽ thu xếp trả lại người. Chẳng lẽ Ngụy gia muốn kiểm tra hồi môn của con?

Đậu Thế Anh nhíu mày: 

- Ngụy gia để ý con có bao nhiêu hồi môn? Phải biết rằng hồi môn của con cũng không ít!

Đậu Minh cười khẩy: 

- Có ai ngại tiền nhiều! Ngụy gia như vậy cũng tại người. Nếu không phải tại người cho tỷ tỷ nhiều hồi môn, sao Ngụy gia lại có lòng tham không đáy*?

Đậu Thế Anh nghe xong lời này thì rất không thoải mái.

Ông như thấy một Vương Ánh Tuyết khác.

Luôn chỉ trích nếu không phải tại ông, sao nàng ta lại rơi vào nông nỗi.

Đậu Thế Anh không thể không răn dạy: 

- Phu thê sống chung, quan trọng nhất để cầm sắt là phải biết bao dung lẫn nhau. Tỷ tỷ con là trưởng nữ, hồi môn của nó nhiều hơn thì Ngụy gia ý kiến gì?

Đậu Minh tái mặt.

Hóa ra phụ thân vẫn luôn nghĩ vậy.

Đậu Chiêu là trưởng nữ đường đường chính chính, còn mình là con của thiếp. Mình phải chấp nhận nhường cho Đậu Chiêu.

Đậu Minh vung tay hất chung trà trên bàn xuống đất, gào lên: 

- Vậy tôi là cái gì? Vì sao lại muốn sinh tôi ra? Vì sao không bóp chết tôi ngay trong bồn máu tử? Các người làm chuyện hay ho, giờ lại muốn tôi che giấu lỗi lầm. Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì?

Mặt Đậu Thế Anh trắng như tờ giấy.

- Con! - Môi ông run run, tay chỉ vào Đậu Minh, mãi không biết phải nói gì, mệt mỏi ngồi xuống ghế thái sư.

Nghe được động tĩnh, Cao Thăng tức tốc chạy vào.

Bản thân Thất phu nhân đã không tốt, lại dạy hư Ngũ tiểu thư.

Hắn biết Đậu Thế Anh mềm lòng, coi hai con gái như châu như ngọc, nhưng hôm nay đã khác với trước đây. Lần trước, Tứ tiểu thư trở về, hắn nghe thấy Ngũ phu nhân hỏi Tứ tiểu thư. Ngũ phòng muốn mai mối giúp Thất lão gia nạp thiếp, Tứ tiểu thư đã từ chối, nói rằng sẽ để lão gia quyết định nhưng sẽ thử khuyên.

Người khác không biết, còn lòng hắn lại sáng như gương.

Đã qua nhiều năm mà Thất lão gia vẫn hà khắc với chính mình, cũng bởi vì cảm thấy có lỗi với Thất phu nhân đã khuất.

Nếu Tứ tiểu thư mở miệng, có khi Thất lão gia sẽ nạp thiếp thật. Đến lúc đó, thất phòng sẽ có người thừa kế. Sao hắn có thể để Ngũ tiểu thư mang gia tài trong nhà đi? Về sau, tiểu thiếu gia còn đọc sách không? Có cưới vợ không? Có đỗ tiến sĩ không? Không ai biết trước được.

Phá lệ, hắn bưng trà lên, khuyên Đậu Thế Anh: 

- Thất lão gia, ngài cảm thấy có lỗi với Thất phu nhân, kết quả Thất phu nhân thay đổi hôn sự của Tứ tiểu thư. Giờ ngài lại cảm thấy có lỗi với Ngũ tiểu thư... Nếu hai người sống với nhau, chỉ dựa vào tiền để gắn bó, dù là núi vàng núi bạc cũng có ngày đá lở. Ngài phải cân nhắc chuyện này nhiều hơn!

Cao Thăng chưa nói hết, Đậu Minh hắt trà vào mặt hắn.

Lá trà dính trên tóc, trên mặt hắn.

Nhưng Cao Thăng không quan tâm, mặt không biến sắc, mở to hai mắt nhìn chằm chằm Đậu Thế Anh.

Đậu Thế Anh lập tức nghĩ tới Vương Ánh Tuyết.

Nàng ta cũng từng hắt trà vào mặt mình như vậy.

Đậu Thế Anh chậm rãi đứng lên, nhìn thẳng vào Đậu Minh: 

- Nếu Ngụy gia muốn ta cho con thêm trang, con bảo họ trực tiếp đến gặp ta!

Đậu Minh nhìn phụ thân thẳng lưng, hơn nữa vẻ mặt cũng rất nghiêm khắc. Nàng chưa từng nhìn thấy ông như vậy.

*得隴望蜀 (đắc Lũng vọng Thục): lòng tham không đáy, không biết thế nào là đủ. Đất Lũng tức tỉnh Cam Túc, đất Thục tức tỉnh Tứ Xuyên, hai vùng đất hiểm trở ở biên giới tây bắc Trung Hoa, nơi thường xảy ra nhiều trận chiến khốc liệt trong lịch sử Trung Hoa.

Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com