Cửu Trọng Tử

Chương 341: Xung đột



Trong lòng có vướng mắc thì làm gì cũng không tập chung.

Chẳng mấy chốc đã đến giờ lành. Cháu trai, cháu gái, cháu ngoại, cháu nội, từng người từng người cùng a hoàn, vú hầu của mình xuất hiện ở phòng chính, dập đầu chúc thọ phu nhân Cảnh quốc công, sau đó là một trận nói cười ồn ào. Ngụy Đình Trân xuất hiện, mời chư vị nữ quyến chuyển qua lầu thủy tạ phía trước: 

- Lầu thủy tạ có dựng sân khấu. Lát nữa, các vị phu nhân vừa có thể uống rượu vừa có thể nghe hát.

Mọi người tươi cười đứng dậy, đi đến lầu thủy tạ.

Phu nhân Trường Hưng hầu nhanh nhạy đỡ trưởng công chúa Ninh Đức dẫn đầu phía trước, quay sang nói chuyện với Lục lão phu nhân: 

- Áo màu đinh hương thêu hồ lô của ngài đẹp quá! Lần đầu tiên con thấy, chắc là kiểu dáng mà Giang Nam tiến cống năm nay ạ?

Lục lão phu nhân cười ha hả: 

- Cái đứa này miệng ngọt như mật. Ta không phải là mẹ chồng của ngươi, không có quà gì thưởng cho ngươi đâu!

Phu nhân Trường Hưng hầu cười đáp: 

- Ngài nói gì vậy! Chỉ cần ngài vui thì đó đã là món quà tốt nhất cho con rồi.

Lục lão phu nhân nói với trưởng công chúa Ninh Đức: 

- Đấy! Muội xem kìa! Nó còn nói không nịnh ta đấy.

Trưởng công chúa Ninh Đức bật cười, cũng tiếp vui: 

- Ngươi yên tâm! Khi nào ta gặp mẹ chồng của ngươi, nhất định sẽ khen ngươi.

Mọi người cười rộ lên.

Đậu Chiêu bị Lục lão phu nhân dắt tay như trẻ con cũng cười theo.

Phu nhân Trường Hưng hầu cười nói thân thiết với Đậu Chiêu: 

- Ta là người thích ồn ào, phu nhân đừng để bụng. Lát nữa, phu nhân ngồi với ta, cùng hầu hạ trưởng công chúa và Lục lão phu nhân, không kẻo hai cụ lại bảo ta khách sao.

Vì liên hôn với hoàng thất nên từ xưa đến nay, phủ Trường Hưng hầu luôn nghĩ mình cao hơn các nhà quyền quý. Kiếp trước, phu nhân Trường Hưng hầu chẳng buồn liếc nàng một cái. Ấy vậy mà kiếp này, nàng trở thành phu nhân thế tử Anh quốc công, được trưởng công chúa Ninh Đức nâng đỡ, phu nhân Trường Hưng hầu lại có có thái độ khác hoàn toàn, mới gặp lần đầu đã chủ động bắt chuyện, mời ngồi cùng bàn.

Đậu Chiêu chỉ cười gật đầu, trông rất hiền dịu.

Nhưng nàng là phu nhân thế tử phủ Anh Quốc Công, dẫu nhỏ tiếng kiệm lời thì thân thế vẫn phô trương nơi đó, tự nhiên sẽ có người tới gợi chuyện.

- Sức khỏe của ngài quốc công đã tốt chưa? - Người hỏi là phu nhân thế tử Đông Bình bá. - Dạo trước, nhà tôi mời nghe hát, phu nhân phải hầu bệnh nên không thể đến, tôi tiếc mãi không thôi.

Đậu Chiêu liếc phu nhân Đông Bình bá và hai con gái đang đi phía sau phu nhân thế tử Đông Bình bá, mỉm cười đáp: 

- Sức khỏe quốc công đã tốt rồi. Nghe mọi người kể ngày đó mời mấy vị nối danh kinh kịch Lê Viên đến, hát vô cùng xuất sắc. Lần tới quý phủ tổ chức, tôi nhất định sẽ đi.

Vì phu nhân Đông Bình bá tái giá nên ít khi ra ngoài. Việc xã giao đều do phu nhân thế tử lo liệu.

Trong trí nhớ của Đậu Chiêu, nàng ấy và cô cả nhà Cảnh quốc công có quan hệ rất tốt. Chắc vì nguyên do đó nên nàng ấy mới đến chúc thọ phu nhân Cảnh quốc công.

Đậu Chiêu tươi cười tiếp chuyện, hào phóng khéo léo.

Trương Tam phu nhân đã được nhắc trước, ở bên cạnh nói cười góp vui, nhất định phải để Đậu Chiêu thật chói lọi trong lần xuất hiện đầu tiên này.

Từ đầu tới cuối, Đậu Chiêu không hề nói chuyện với Ngụy Đình Trần và cũng không đoái hoài đến Đậu Minh.

Trương Nhị phu nhân thấy vậy thì đảo mắt.

Ngụy Đình Trân giấu kín tức giận trong bụng, chỉ lườm Đậu Minh một cái.

Đậu Minh vẫn đang nghĩ đến chuyện thêm trang, chỉ cúi đầu, yên lặng đi phía sau mọi người.

Ngụy Đình Trân càng nhìn càng bực, cười nói mấy câu với Quách phu nhân rồi đi tới trước mặt Đậu Minh, trách móc: 

- Ngươi là người câm à? Nhiều người như vậy mà không biết chào hỏi một câu! Không phải ngươi thường nói mình được Vương lão phu nhân nuôi lớn sao? Nhà họ Vương dạy ngươi quy củ lễ nghi như vậy à?

Đậu Minh tái mặt, đang định phản bác thì thấy chúng nữ quyến vây quanh Đậu Chiêu, làm cho Đậu Chiêu nổi bật như minh châu tôn quý, sáng ngời rạng rỡ.

Một ngụm khí cứ thể mắc nghẹn trong ngực.

Đậu Chiêu được gả tới phủ Anh quốc công, công khanh hàng đầu của kinh thành, tại sao còn lén lút trợ cấp cho nàng  ta, cứ như sợ nàng ta phải chịu thiệt? Mình cũng là con gái đã xuất giá, phủ Tế Ninh hầu lại kém xa phủ Anh quốc công, tại sao phụ thân không lo cho mình?

Cứ nghĩ đến chuyện phu thân cho Đậu Chiêu thêm trang, nàng nghe được từ miệng người khác, Đậu Minh không những buồn bực mà còn đau đớn tốt độ như bị thọc một nhát. Nàng chỉ muốn nhanh nhanh chạy khỏi yến hội mệt mỏi này, đi tìm phụ thân, hỏi ông vì sao lại đối xử với nàng như vậy, nào có tâm trạng để ý tới Ngụy Đình Trân.

Ngụy Đình Trân bị em dâu làm ngơ, trong lòng bùng lên ngọn lửa, tóm lấy tay Đậu Minh, khẽ quát: 

- Ngươi nhìn đi đâu đó? Đừng bảo ngay cả chút lễ nghĩa này ngươi cũng không biết nhá?

Bình thường, Ngụy Đình Trân không nổi đóa như vậy. Nhưng mỗi ngày đều bị mẹ chồng gây khó dễ, nói cách khác chính là ghét nhà mẹ của nàng không có lực, khiến nàng bị kéo chân. Giống như ngày hôm nay, nhà mẹ đẻ của cả hai chị em dâu đều đến rất sớm, thậm chí nhà mẹ đẻ của Phùng thị còn có tận hai trưởng bối. Em dâu của nàng thì hay rồi, đến muộn không nói, còn khiến nàng mắc nợ ơn tính với Phùng thị. Càng nghĩ, tâm trạng của Ngụy Đình Trân càng xấu, đâm ra cũng dễ nóng giận hơn.

Đậu Minh đang buồn phiền nên mặc kệ Ngụy Đình Trân, phủi tay tránh khỏi, thẳng lưng nhanh chóng bắt kịp nhóm nữ quyến phía trước.

Mặt Ngụy Đình Trân đen như trời sắp mưa.

Nàng bước nhanh đuổi theo, lại tóm ấy tay Đậu Minh.

Uông thiếu phu nhân đang nói chuyện với Trương Nhị phu nhân quay sang trêu ghẹo:

- Chị em dâu hai người thân thiết ghê! Thì thầm chuyện gì vậy?

Mọi người đồng loạt quay về phía này.

Hai mắt Trương Nhị phu nhân sáng lên. Nàng che miệng cười, lớn tiếng nói: 

- Đại tẩu à! Có chuyện gì không thể nói trước mặt chúng ta vậy? Đại tẩu yên tâm. Tuy chúng ta đỏ mắt của hồi môn của hai vị tiểu thư Đậu gia nhưng sẽ không nói bậy, dẫn giặc vào nhà đâu.

Mọi người cười cười, đa số đều hâm mộ hoặc đố kỵ nhưng tất cả cùng bày ra bộ mặt vui vẻ.

Ngụy Đình Trân không hiểu vì sao Trương Nhị phu nhân lại nói vậy, chỉ cười đáp bâng quơ.

Nhưng Trương Nhị phu nhân lại không muốn tha cho Ngụy Đình Trân: 

- Hình như Đại tẩu còn chưa biết nhỉ? Đậu gia cho phu nhân thế tử Anh quốc công thêm trang, nghe nói hơn hai mươi vạn lượng bạc. Lớn nhỏ có thứ tự, chắc lần sau sẽ tới lượt phu nhân Tế Ninh hầu đó. Khi Đại thiếu gia, Đại tiểu thư nhà chúng ta cưới vợ gả chồng, có cữu cữu, cữu mẫu giàu nứt đố đổ vách như vậy thật là hãnh diện!

Hơn hai mươi vạn lượng bạc?

Ngụy Đình Trân biến sắc, nhìn về phía trưởng công chúa Ninh Đức, Lục lão phu nhân và Đậu Chiêu. Tuy họ hơi lúng túng nhưng cũng không trách cứ Trương Nhị phu nhân nói hươu nói vượn.

Trong lòng nàng nhất thời lạnh băng.

Trưởng công chúa Ninh Đức cau mày, liếc phu nhân Trường Hưng hầu.

Trương Nhị phu nhân là con gái của Trường Hưng hầu Thạch gia.

Phu nhân Trường Hưng hầu cười ngượng, gọi khuê danh của Trương Nhị phu nhân: 

- Chỉ có con nói nhiều! Nếu thật sự kéo giặc tới nhà, nhất định là con nhiều lời.

Trương Nhị phu nhân dám đấu với Ngụy Đình Trân vì có nhà mẹ đẻ chống lưng. Phu nhân Trường Hưng hầu mất hứng, nàng đâu dám nhiều lời, vội vàng cười nói: 

- Không phải con ghen tỵ với Đại tẩu có được em dâu tốt à?

Nàng tự giễu một phen, tận đến khi mọi người tươi cười trở lại, vào phòng khách, vứt chuyện này ra khỏi đầu mới thở phào nhẹ nhõm.

Ngụy Đình Trân vội hỏi Đậu Minh: 

- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Đậu Minh chỉ nghĩ tới Ngụy Đình Trân tính toán chi li với mình như nào, nhưng không nhớ rằng Ngụy Đình Trân cũng giúp đỡ Ngụy Đình Du và Điền thị ra sao, nghe vậy thì lập tức lạnh mặt, trả lời: 

- Người tai thính mắt tinh, chuyện trong phủ Tế Ninh hầu chúng ta đều không thoát khỏi tầm mắt của người, huống chi là phủ Cảnh quốc công!

Rồi nghênh ngang vào phòng khách.

Sau khi đưa khách đến, nhóm con dâu như Ngụy Đình Trân phải trở lại chúc thọ phu nhân Cảnh quốc công.

Ngụy Đình Trân không dám trì hoãn, nhỏ tiếng dặn dò vú hầu của mình mấy câu rồi cùng Trương Nhị phu nhân, Trương Tam phu nhân đi về gian chính.

Khi nàng chúc thọ xong, theo phu nhân Cảnh quốc công đến lầu thủy tạ thì không thấy Đậu Chiêu đâu nữa.

Nàng rất ngạc nhiên.

Trưởng công chúa Ninh Đức giải thích: 

- Hình như Nghiên Đường có chuyện gì nên phái người tới gọi, nhắn ngày khác sẽ tới cửa nhận lỗi.

Phu nhân Cảnh quốc công có ấn tượng rất tốt về Tống Mặc, cảm thấy hắn tuy xuất thân tôn quý, không thích kết giao nhưng rất có năng lực, lễ nghĩa chu toàn, nhìn xa trông rộng. Nếu hắn đã nói có việc, chắc chắn là việc quan trọng, lại nhớ đến chuyện phát sinh trong phủ Anh quốc công mấy năm, bà không nghĩ nhiều, cười nói: 

- Lấy cớ mừng thọ để mời mọi người tụ tập một buổi, nhưng nếu trì hoãn việc, lại thành lỗi của ta mất rồi! Bọn họ có việc thì cứ đi làm, ta mới vui vẻ được.

Mọi người cười rộ lên.

Đậu Chiêu đã cùng Tống Mặc ngồi xe ngựa trở về phủ Anh quốc công.

- Mới qua hai khắc mà chàng đã gọi ta. - Nàng dựa lên vai Tống Mặc. - Đã đi mừng thọ người ta thì cũng phải kính ly trà chúc thọ đã chứ!

Tống Mặc không vui nói:

- Ta sợ nàng uống rượu rồi không thoải mái nên mới kêu người gọi. Ai không thoải mái chỉ biết hành hạ ta hả?

Đậu Chiêu đỏ mặt.

Nàng cũng không biết vì sao mình lại như vậy. Những lúc không thoải mái mà thấy Tống Mặc nhàn nhã ngồi một chỗ thì sẽ ầm ĩ quấn lấy hắn, một hồi muốn hắn rót trà, một hồi muốn ăn cái gì đó, nhìn Tống Mặc bị nàng xoay như chong chóng thì những gì buồn phiền trong lòng lập tức tan thành mây khói.

Nàng đánh nói sang chuyện khác:

- Ngoại viện vẫn chưa khai tiệc ư? Trên người chàng không có mùi rượu.

- Chẳng phải nàng không ngửi được mùi rượu à? Thế mà còn hỏi vì sao trên người ta không có mùi rượu!

Đậu Chiêu ngượng ngùng cười: 

- Lát nữa về, ta làm bánh hồ lô cho chàng nha?

Tống Mặc tức giận hỏi ngược lại: 

- Nàng ngửi được mùi dầu mỡ không?

Đậu Chiêu im bặt.

Tống Mặc hừ một tiếng, dọc đường đi không nói chuyện với Đậu Chiêu.

Rất nhanh đã về đến nhà, Đậu Chiêu cuống lên sẵng giọng: 

- Vậy chàng muốn ta phải làm sao? Nào có ai nhỏ nhen như chàng!

Tống Mặc lạnh mặt xuống xe ngựa.

Đậu Chiêu theo hắn vào Di Chí đường.

Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com