Cửu Trọng Tử

Chương 339: Đông Cung



Bề trên còn có thái hậu nương nương và hoàng hậu nương nương. Đậu Chiêu mang thai, thái hậu nương nương và hoàng hậu nương nương còn chưa có động thái gì mà thái tử phi đã đi trước thì có vẻ không hay lắm.

Thái tử phi suy nghĩ một hồi rồi nói:

- Cũng được! Trách cho phu nhân không tự nhiên.

Vấn đề này cứ thế được bỏ qua.

Tiền điện biết tin vui, không chỉ Tống Mặc mà ngay cả thái tử cũng rất mừng, phái người hỏi thăm, còn dặn dò thái tử phi ban thưởng dược liệu an thai.

Hoàng trưởng tôn lanh lợi, cứ nhìn chằm chằm bụng của Đậu Chiêu, hỏi:

- Đậu phu nhân cũng muốn sinh bé gái ạ?

Đậu Chiêu chưa mở miệng, thái tử phi đã nhẹ giọng khiển trách:

- Đậu phu nhân muốn sanh bé trai.

Sau đó ra lệnh cho cung nữ bên cạnh:

- Mang một số quần áo cũ của Thọ Nhi cho Đậu phu nhân.

Rồi quay lại nói với Đậu Chiêu:

- Nghe nói để đồ cũ của bé trai bên gối thì sẽ sinh được con trai như ý nguyện. Lúc mang thai Thọ Nhi, ta đã đặt quần áo của trưởng tử nhà Trường Hưng hầu đấy. Phu nhân cung thử xem.

Lại là phủ Trường Hưng hầu!

Đậu Chiêu lập tức tạ ơn.

Hoàng trưởng tôn tò mò hỏi:

- Vì sao mẫu phi muốn sinh bé gái còn Đậu phu nhân muốn sinh bé trai?

Thái tử phi ôn tồn giải thích:

- Vì mẫu phi đã có Thọ Nhi và Phúc Nhi. Còn Đậu phu nhân thì không có con trai hiếu thuận như Thọ Nhi và Phúc Nhi.

Hoàng trưởng tôn như được ăn kẹo, cười tủm tỉm không thôi.

Đậu Chiêu che miệng cười.

Thái tử phi khiêm tốn nói:

- Thằng bé này nghịch lắm, Đậu phu nhân đừng để bụng.

Đậu Chiêu khen:

- Hoàng trưởng tôn ngây thơ hồn nhiên, sao lại nói là nghịch ạ!'

Thái tử phi nhìn con trai, ánh mắt tràn ngập cưng chiều và yêu thương.

Hoàng trưởng tôn ôm tay mẫu thân, khóe miệng cong cong.

Đậu Chiêu bất giác nhớ đến hai đứa con trai ở kiếp trước của mình.

Khi hai đứa nó trạc tuổi hoàng trưởng tôn, hình như nàng chưa từng dịu dàng với chúng nó như vậy. Mỗi lần con tơi vấn an, nàng đều bận tính toán sổ sách, không thì sẽ là bàn công việc với quản gia, không bao giờ từ tốn chậm rãi nói chuyện, luôn dùng thái độ nghiêm khắc hỏi bài, sau đó cho lui ra.

Suy nghĩ chợt lóe qua, tâm trạng của Đậu Chiêu lập tức trùng xuống.

Sao mình lại nhớ đến những chuyện không vui ở kiếp trước?

Kiếp này, mình đã lấy Tống Mặc, chắc chắn sẽ có một tương lai khác!

Đậu Chiêu vuốt bụng, trong giọng nói chứa đựng sự ngưỡng mộ mà chính nàng cũng không nhận ra: 

- Hy vọng con của thần thiếp cũng thông minh hoạt bát như hoàng trưởng tôn.

Xúc động từ nội tâm của Đậu Chiêu khiến thái tử phi bất ngờ. Nàng ấy tươi cười nói: 

- Đậu phu nhân quá khen! Trưởng tôn của phủ Anh quốc công chắc chắn sẽ là một đứa trẻ thông minh hoạt bát.

Nhận được lời tán dương, hoàng trưởng tôn càng quý Đậu Chiêu hơn.

Đậu Chiêu hỏi: 

- Nương nương hy vọng sinh một quận chúa ạ?

- Đúng vậy! - Nụ cười trên môi thái tử phi ngập tràn hạnh phúc của người mẹ. - Con gái là áo bông nhỏ của mẫu thân. Ta và thái tử đều mong có thêm quận chúa!

Nhưng Đậu Chiêu biết nàng ấy sẽ sinh con trai.

Nội thị và các cung nữ dẫn hoàng trưởng tôn đi.

Đậu Chiêu và thái tử phi trò chuyện. Chẳng mấy chốc đã đến buổi trưa.

Quy tắc ban cơm trong cung phức tạp, không phải ai cũng hưởng được.

Thái tử phi bưng trà tiễn khách, miễn Đậu Chiêu hành lễ.

Đậu Chiêu thở phào, nhưng vẫn khăng khăng muốn hành lễ, sau đó để cung nữ đỡ ra thiên điện.

Tống Mặc đang nói chuyện với Thôi Nghĩa Tuấn ở cửa Đông Cung.

Khi Đậu Chiêu đến gần, Thôi Nghĩa Tuấn mới dừng đề tài, nhưng nàng vẫn nghe được câu cuối cùng: "Chuyện này đành nhờ thế tử gia".

Nàng không hỏi gì, cùng Tống Mặc cáo từ Thôi Nghĩa Tuấn rồi theo nội thị của Đông Cung ra Tây Trực Môn

Trên đường, Tống Mặc nhỏ giọng hỏi nàng: 

- Nàng mệt không? Nếu mệt, chúng ta tìm chỗ nghỉ chân một lát.

Đậu Chiêu khẽ cười, hỏi lại: 

- Chàng còn có thể tìm được chỗ nghỉ chân trong cung?

- Đương nhiên! Chức thiêm sự Kim Ngô vệ của ta không phải hão danh đâu!

Đậu Chiêu mỉm cười nhìn Tống Mặc, khẽ đáp: 

- Ta không sao, chỉ muốn nhanh về nhà thôi.

Tống Mặc không nói gì, nắm tay nàng.

Hai người chậm rãi rời cung rồi ngồi trên xe ngựa nhà mình.

Tống Mặc lập tức ôm nàng vào lòng: 

- Đừng va vào đâu.

Xe ngựa không êm bằng kiệu, gặp phải chỗ gập ghềnh sóc nảy sẽ rất khó chịu.

Đi nửa ngày, Đậu Chiêu cũng hơi mệt mỏi, để Tống Mặc ôm mình.

Tống Mặc đặt tay lên bụng Đậu Chiêu, xúc động nói: 

- Chúng ta thật sự có con!

Đây là lần đầu tiên Đậu Chiêu thấy bộ dạng trăm bề ngổn ngang của Tống Mặc. Nàng bỗng nhiên nổi hứng muốn trêu trọc hắn: 

- Sao? Không thích à?

Tống Mặc vỗ nhẹ mông nàng, mắng yêu: 

- Lại dám trợn mắt hù dọa ta!

Đậu Chiêu kêu lên, lườm hắn.

Tống Mặc híp mắt cười, đường nét trên khuôn mặt đẹp đẽ như mỹ ngọc.

Đậu Chiêu kìm lòng không được mà tới gần, tận đến khi hơi thở ấm áp của Tống Mặc phất nhẹ trên mặt, nàng mới giật mình nhận ra mình định làm gì.

Nàng cuống quít lui về sau, dựa lên vai Tống Mặc để rời đi chú ý của hắn, che dấu hành động của mình: 

- Lúc nãy, Thôi Nghĩa Tuấn nhờ chàng cái gì thế?

Tống Mặc thấy vành tai nàng đỏ ửng, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên nhưng giọng nói vẫn bình tĩnh như cũ: 

- Không phải chuyện quan trọng gì! Mùa đông sắp tới, bệnh khớp cũ của hắn tái phát, hỏi ta có thể tìm giúp hắn ít da thú để làm bao đầu gối không.

Đậu Chiêu trợn mắt há mồm, một lúc lâu sau mới nói: 

- Bảo sao mọi người gọi hắn là "Thôi tiện nghi"! Thật mất mặt cho thái tử.

Nàng không thể tưởng tượng ra cái người che chở cho thái tử phi và ba hoàng tôn chạy khỏi Đông Cung, cũng giống như không thể nghĩ ra Uông Uyên đã bắt tay với Liêu vương từ khi nào, cuối cùng còn có thể toàn mạng lui về ở ẩn.

Xem ra mang phải suy ngẫm lại chuyện cung biến kỹ hơn.

Đậu Chiêu vô thức nắm chặt lấy vạt áo Tống Mặc.

※※※※※

Rất mau đã đến mùng năm tháng mười một, Lục lão phu nhân bảo con trai Lục Thời truyền lời tới Tống Nghi Xuân: "Phu nhân Cảnh quốc công mở tiệc mừng thọ, có nhiều nữ quyến nhà quyền quý góp mặt. Đậu thị chưa bao giờ tham gia những buổi tiệc như vậy, ta và trưởng công chúa muốn dẫn nó theo, tiện thể làm quen với các phu nhân."

Tống Nghi Xuân nhíu mày.

Đào Khí Trọng khuyên: 

- Phu nhân Cảnh quốc công mở tiệc mừng thọ, phu nhân không tham dự là không thỏa đáng. Không những đắc tội với phủ Cảnh quốc công mà còn đắc tội với Lục lão phu nhân và trưởng công chúa Ninh Đức...

Tống Nghi Xuân vứt thiệp mời của phủ Cảnh quốc công lên bàn.

Đào Khí Trọng ra hiệu cho Tăng Ngũ cầm thiệp mời, đưa đến Di Chí đường.

Đậu Chiêu nhận được thiệp, bàn với Tống Mặc: 

- Ta không đi được không?

Thai vẫn chưa được ba tháng, bọn họ cũng chưa nói ra ngoài. Cữu mẫu và Triệu Chương Như chăm sóc Đậu Chiêu ăn ngon uống tốt, Đậu Chiêu càng không muốn nhúc nhích, ăn xong là ngủ, tỉnh thì lại cùng hai người nói chuyện và thêu thùa.

- Tốt nhất vẫn nên đi. 

Tống Mặc nhận cháo củ từ bách hợp trong tay a hoàn rồi đưa cho Đậu Chiêu.

- Lục lão phu nhân tự mình bảo ông chú nói với phụ thân, còn kéo theo trưởng công chúa Ninh Đức nữa.

Đậu Chiêu uống cháo rồi nói:

- Ta biết mà, nhưng không muốn ra ngoài.

Điệu bộ giống như đang làm nũng.

Trong mắt Tống Mặc lập tức có ý cười, hắn

- Khi nào từ về, ta chơi cờ với nàng nhà!

Đậu Chiêu bật cười, hai mắt ánh lên như cẩm thạch, sáng rọi rạng rỡ.

Tống Mặc nhìn mà rung động.

Hắn thích Đậu Chiêu như vậy, thích Đậu Chiêu làm nũng với hắn như vậy...Nhớ ngày đó trên xe ngựa, Đậu Chiêu cũng nhìn hắn bằng ánh mắt si mê ngọt ngào. 

Tống Mặc xoa mặt Đậu Chiêu, giọng nói trầm thấp chứa đựng yêu thương vô hạn: 

- Nàng cứ ngoan ngoãn theo lão phu nhân đi. Ta sẽ tới đón nàng.

Hắn đang nhịn mình ha!

Đậu Chiêu cười khanh khách, nói:

- Chàng lừa ta! Phu nhân Cảnh quốc công mở tiệc mừng thọ, quốc công gia ngang hàng, tuy không cần phải đi nhưng chàng là bậc con cháu, chẳng lẽ cũng không đi? Thế mà lại nói sẽ tới đón ta.

Tống Mặc không biến sắc, nói: 

- Chúng ta cùng xuất hiện, ta không đến đón, nàng có thể chạy mất sao?

- Giảo hoạt! - Đậu Chiêu liếc xéo hắn.

Ánh mắt kia như nắng hè tháng ba, khiến Tống Mặc ngứa ngáy khó chịu.

- Sao lại nói ta giảo hoạt? 

Hắn nhìn thẳng vào ngực sữa đẫy đã của Đậu Chiêu, thản nhiên nói:

- Ta sợ nàng không khỏe, trên bàn tiệc toàn thịt cá, đến lúc đó sẽ không thoải mái.

- Cữu mẫu bảo ta ngậm lá trà trong miệng rồi.

Đậu Chiêu vốn không để ý tới Tống Mặc, nhưng ánh mắt của hắn quá nóng bỏng, khiến nàng nuốt không trôi, nhịn không được hờn dỗi:

- Chúng ta đang nói chuyện, chàng nhìn đi đâu vậy?

Tống Mặc thì thầm bên tai nàng: 

- Mấy ngày rồi ta không nhìn, tự dưng muốn nhìn...

Tên vô lại này!

Đậu Chiêu đỏ mặt, nhìn nụ cười sung sướng của Tống Mặc.

- Thật không? - Sau đó cắn vành tai hắn, cởi vạt váo ra. - Vậy phải cho chàng nhìn mới được.

Mặt hắn thoáng ửng đỏ.

Đậu Chiêu khẽ cười.

Tống Mặc nhào tới: 

- Nàng tưởng ta không dám hả? 

Trong buồng quanh quẩn tiếng cười nói vui sướng.

Đột nhiên ngoài cửa sổ có tiếng cữu mẫu ho khan: 

- Thọ Cô à! Giờ không còn sớm, con mau nghỉ đi, ngày mai còn phải đến phủ Cảnh quốc công đấy.

Tiếng cười trong phòng im bặt.

- Vâng! Con ngủ ngay đây. - Đậu Chiêu nói vọng ra.

Cữu mẫu mỉm cười, trở về phòng cho khách.

Trong phòng lại vang lên tiếng cười như chuông bạc.

Tống Mặc dang rộng chân tay, suy sụp ngã trên sập.

Đậu Chiêu tươi cười như hoa, ghé bên người Tống Mặc.

- Thiên Tứ! - Nàng hôn má Tống Mặc, tay chậm rãi lần vào áo của hắn.

Tống Mặc bắt lấy cái tay hư, thân mật hôn mũi nàng, dịu dàng nói: 

- Trêu nàng thôi! - Sau đó ngồi dậy. - Chúng ta mau đi ngủ thôi!

Ban đầu muốn trêu nàng, nhưng sau đó lại không thể kiềm chế.

Đậu Chiêu ôm hắn từ phía sau, dựa vào vai hắn, thổi khí nóng vào tai: 

- Không cần ta hầu hạ sao? Ta vừa mới nghiên cứu cái gì đó gọi là "Hoa Doanh"...

Nàng còn chưa nói xong thì đã bị Tống Mặc đè xuống...

Trong buồng lại vang lên tiếng của Đậu Chiêu, còn có thanh âm Tống Mặc làm loạn.

Trời đêm đông treo đây sao sáng, tựa như đôi mắt vũ mị của mỹ nhân, lấp lánh động lòng người.

 (Trong hoàn cảnh này, không cần giải thích, chắc mọi người cũng biết Hoa Doanh 花营 là gì rồi chứ!!)

Hoa Doanh Cẩm Trận 花营锦阵: Đây là một tranh khắc gỗ thời Minh vẽ về các các tư thế trong chuyện phòng the.

Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com