Thái tử phi Trần thị, người Thông Châu, phụ thân Trần Kính là một cống sinh*, mẫu thân Hạ thị là con gái của cử nhân, Thái Bình năm thứ mười được tuyển làm thái tử phi, tri thư đạt lễ, dung nhan xuất sắc, nhanh chóng sinh cho thái tử ba người con. Thái Bình năm thứ hai mươi xảy ra cung biến, thái tử phi và ba hoàng tôn bị nhốt trong cung Chung Túy, cuối cùng chết vì đói.
*Cống sinh là người đi thi đã đỗ hương cống. Sinh tức là học trò, sĩ tử. Người đỗ trong kỳ thi hương (kỳ thi này được tổ chức cho một vùng nhất định gồm vài tỉnh, là kỳ thi đầu trong 3 kỳ thi: hương, hội, đình) thì được gọi là hương cống.
Nghe nói trước khi chết, thái tử phi phải cắt thịt nuôi con.
Đậu Chiêu yên lặng suốt đường đi, như bị một khối đá nặng đè lên ngực, vô cùng khó chịu.
Tống Mặc lén lút cầm tay nàng, khẽ an ủi:
- Không sao đâu! Thái tử và thái tử phi đều là người dễ gần.
Đậu Chiêu thở dài, giãn mặt mỉm cười, khẽ nói:
- Ta không sao, chàng không cần lo lắng.
Tống Mặc gật đầu. Nhưng lo lắng giữa mày vẫn không tan.
Khả năng cao là Đậu Chiêu đã có thai, hơn nữa ba tháng đầu rất quan trọng, trong cung lại không thể ngồi kiệu. Lúc này dẫn Đậu Chiêu đi thỉnh an thái tử phi có thích hợp không... Nhưng nếu không đi thì không tránh khỏi hiểm nghi bất kính. Sau khi thái tử phi thành mẫu nghi thiên hạ, phu nhân tam phẩm như Đậu Chiêu phải vào cung thỉnh an mỗi dịp lễ tết. Ai dám cam đoan thái tử phi sẽ không gây khó dễ cho Đậu Chiêu?
Ngẫm đi ngẫm lại, hắn đều đau lòng.
Phải nghĩ biện pháp giúp Đậu Chiêu ít vào cung mới được.
Hai người hai tâm sự, yên lặng theo nội thị vào Đông Cung.
Đại thái giám Thôi Nghĩa Tuấn đã chờ ở cửa Đông Cung.
Hắn khoảng ba mươi tuổi, dáng người mảnh khảng, mặt cười thân thiện, thái độ cung kính nhưng không mất vẻ thong dong, phong thái quả thực bất phàm.
Đậu Chiêu mới chỉ nghe nói về người này, cả hai kiếp, đây vẫn là lần đầu tiên gặp hắn.
Kiếp trước, thái tử bị bắn chết, hắn che chở thái tử phi và ba hoàng tôn chạy khỏi Đông Cung, muốn đến Từ Ninh cung cầu cứu Hoàng Thái Hậu nhưng trên đường lại bị người của Kim Ngô vệ bắn chết. Thái tử phi và ba hoàng tôn cũng bởi vậy mà bị nhốt trong Chung Túy cung.
Nhìn Thôi Nghĩa Tuấn và Tống Mặc trò chuyện với nhau, Đậu Chiêu thấy vô cùng quái dị.
Thôi Nghĩa Tuấn đột nhiên nhìn qua đây, mỉm cười gật đầu với nàng. Trông hắn hòa nhã lễ độ như thư sĩ thích ngâm thơ ngắm trăng, nào có sự khiêm nhường của thái giám.
Đậu Chiêu nghĩ tới Uông Uyên.
Uông Uyên mang gương mặt hiền từ như trưởng giả rộng lượng, nhưng lại hẹp hòi hơn bất kỳ ai, có thù tất sẽ báo.
Nàng thầm cảm thán.
Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong. Nếu có thể leo lên vị trí tối cao thì tuyệt đối không có kẻ tầm thường
Đậu Chiêu không dám qua loa, hơi khom gối chào Thôi Nghĩa Tuấn.
Thôi Nghĩa Tuấn rất bất ngờ, nhưng lập tức lấy lại vẻ bình tĩnh, tươi cười dẫn Tống Mặc và Đậu Chiêu vào trong.
Tống Mặc theo Thôi Nghĩa Tuấn đến tiền điện. Một cung nữ dẫn Đậu Chiêu đến hậu điện, nơi ở của thái tử phi.
Đây là lần đầu tiên Đậu Chiêu nhìn thấy Thái Tử Phi.
Lúc này, nàng ấy đang tuổi hoa, dáng người mảnh dẻ, mặc xiêm y thường nhật màu lam ngọc có thêu hoa ở ống tay, thanh tú mỹ lệ tựa ngọc sáng sương mai.
Đậu Chiêu liếc một cái rồi cúi đầu, cung kính hành lễ.
Thái Tử Phi bảo cung nữ bưng ghế gấm cho Đậu Chiêu ngồi, cười nói:
- Từ lâu đã nghe nói Đậu thị Bắc Lâu là danh môn vọng tộc phương Bắc. Hôm nay gặp Đậu phu nhân mới biết lời đồn không phải phóng đại.
Một câu đủ khiến Đậu Chiêu sững sờ.
Con gái đã xuất giá thường được gọi theo họ chồng. Nhưng nếu nhà mẹ đẻ hiển hách, lại có cáo mệnh thì sẽ xưng bằng họ nhà mẹ đẻ. Giống như Tưởng thị, là phu nhân phủ Anh quốc công nhưng khắp kinh thành đều gọi bà là Tưởng phu nhân chứ không phải là phu nhân Anh quốc công.
Lời này của thái tử phi không chỉ đề cao Đậu Chiêu mà còn khen tặng Đậu gia. Bảo sao nàng ấy có tiếng "thi thư đạt lễ".
- Phu nhân không cần câu nệ. Phu nhân vào cung thường xuyên hơn là biết ta dễ tính nhất nơi này.
Người trong cung hầu hết đều ngoài mặt thơn thớt nói cười, bên trong nham hiểm giết người không dao. Uông Uyên cũng thường nói ông ta dễ tính nhất đấy thôi!
Đậu Chiêu chửi thầm trong bụng nhưng ngoài mặt vẫn cười khanh khách đáp vâng.
Hai người nói chuyện một lúc.
Một người dịu dàng, một người hữu ý, bầu không khí rất hòa hợp.
Bên ngoài đột nhiên có tiếng bước chân dồn dập.
Đậu Chiêu thầm kinh ngạc.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, còn kèm theo tiếng thở hồng hộc.
- Điện hạ! Điện hạ! Ngài chậm thôi!
Một cái bóng nhỏ màu vàng lao vào điện, chạy thẳng đến chỗ thái tử phi.
- Mẫu phi! Mẫu phi nhìn nè! Con bắt được chim sẻ.
Tay nhỏ mũm mĩm nắm chặt lấy chim non lông xám, háo hức giơ lên cho thái thử phi nhìn.
Thái tử phi nhíu mày, nhưng giọng vẫn dịu dàng:
- Sao con lại bướng bỉnh như vậy? Không cho trêu gà cảnh thì đi bắt chim sẻ. Chẳng phải ta đã nhắc con rồi sao? Mỗi ngụm nước, mỗi miếng ăn đều phải do trời ban. Không thể tổn thương những con vật nhỏ này...
Đứa bé rầu rĩ cúi đầu, "à" một tiếng khe khẽ.
Đậu Chiêu nhìn đứa bé. Đứa bé khoảng năm, sáu tuổi, chắc là hoàng trưởng tôn.
Nàng đứng dậy hành lễ với hoàng trưởng tôn .
Hoàng trưởng tôn nhìn nàng bằng ánh mắt rất kỳ quái.
Thái tử phi nói:
- Đây là phu nhân của thế tử Anh quốc công.
Hai mắt trẻ thơ lập tức sáng như vầng thái dương. Nó quan sát Đậu Chiêu, cứ như nàng là độ vật hiếm lạ không bằng.
- Ngươi là vợ của Tống Nghiên Đường ư? Ngươi không xinh đẹp bằng Tống Nghiên Đường. Vì sao hắn lại cưới ngươi? Khi Tống Nghiên Đường mười hai tuổi đã đứng đầu hội săn mùa thu. Giờ ta đang học cưỡi ngựa bắn cung. Hoàng tổ phụ nói rằng sang năm, ta cũng có thể tham gia...
Nàng không xinh đẹp bằng Tống Nghiên Đường...
Đậu Chiêu xấu hổ, không biết nên trả lời thế nào.
- Thọ Nhi không được vô lễ! - Thái tử phi nghiêm mặt. - Còn không mau xin lỗi Đậu phu nhân!
Đậu Chiêu nào dám nhận lời xin lỗi này, vội đáp:
- Hoàng trưởng tôn trời sinh hoạt bát, thái tử phi không cần quá hà khắc.
Thái tử phi ủ rũ thở dài, nhưng cũng không kiên trì bắt con trai xin lỗi Đậu Chiêu, giáo huấn hoàng trưởng tôn vài câu rồi bảo cung nữ đưa hoàng trưởng tôn vào phòng nghỉ ngơi:
- ... Mấy ngày nữa, hoàng tổ phụ sẽ kiểm tra bài vở của các con, nếu không đạt sẽ bị phạt quỳ.
Hoàng trưởng tôn run run sợ hãi, rúc vào người mẫu thân, cọ tới cọ lui không muốn rời đi.
Thái tử phi lắc đầu, cưng chiều nhìn con, bảo cung nữ mang điểm tâm do Ngự Thiện phòng làm cho hoàng trưởng tôn.
Cung nữ khom gối thưa vâng.
Thái Tử Phi nghĩ nghĩ rồi lại nói:
- Cũng mang cho Đậu phu nhân nếm thử.
Đậu Chiêu vội đứng dậy tạ ơn.
Cung nữ bưng điểm tâm vào.
Trong điện lập tức thoang thoảng hương quế.
Tự dưng Đậu Chiêu thấy nặng ngực, buồn nôn.
Nàng vội hít sâu một hơi, cố nhịn.
Ai ngờ thái tử phi lại vỗ ngực, che miệng, trông như sắp nôn.
Cung nữ trong điện đều biến sắc, cuống quít mang thau đến.
Thái tử phi lập tức nôn ra.
Đậu Chiêu càng quay cuồng, vội lấy khăn che miệng.
Một cung nữ phát hiện nàng khác thường, vội hỏi:
- Đậu phu nhân? Phu nhân sao vậy?
Đậu Chiêu không dám trả lời, chỉ sợ vừa mở miệng sẽ lập tức nôn. Nàng đành lắc đầu với cung nữ.
Cung nữ đó rất nhạy bén, vội mang thau đến cho Đậu Chiêu.
Đậu Chiêu nôn ngay.
Thái tử phi ngạc nhiên, súc miệng bằng nước ấm rồi hỏi Đậu Chiêu:
- Phu nhân thành thân được bao lâu rồi?
Đậu Chiêu đáp:
- Gần ba tháng ạ.
Thái tử phi mỉm cười, hỏi:
- Ngươi có thai phải không?
Nụ cười ấy không còn khách sao như trước, nay mang vẻ vui mừng thân thiết.
Đậu Chiêu giật thót, vội đáp:
- Nhà thần thiếp không có trưởng bối nên không biết.
Thái tử phi hơi ngượng nhập, sau đó bảo với cung nữ:
- Mau mời bà Ngũ lại đây.
Đậu Chiêu để cung nữ hầu hạ súc miệng.
Một người đàn bà ngoài bốn mươi theo cung nữ vào.
Thái tử phi ra lệnh:
- Bà mau bắt mạch cho phu nhân thế tử Anh quốc công.
Người đàn bà kính cẩn thưa vâng. Một cung nữ đặt gối lên bàn trà.
Đậu Chiêu duỗi tay để bắt mạch.
Thái tử phi giới thiệu:
- ... Người này do Thạch thái phi giới thiệu. Thọ Nhi, Phúc Nhi đều được bà ấy đỡ đẻ.
Thạch thái phi là xuất thân từ Thạch gia nhà Trường Hưng hầu.
Đậu Chiêu khách sáo nói:
- Phiền Ngũ ma ma!
Ngũ bà tử vội đáp:
- Không dám!
Sau đó bảo nàng đổi tay.
Trong điện lại yên tĩnh.
Giọng nói trong trẻo của hoàng trưởng tôn vang dội:
- Mẫu phi ơi, Đậu phu nhân cũng bị bệnh ạ?
Thái tử phi xoa đầu con trai, khẽ nhắc:
- Không được nói chuyện! Bà Ngũ đang bắt mạch cho Đậu phu nhân.
- Mạch như bi, khả năng rất cao là Đậu phu nhân có thai ạ.
Đậu Chiêu đã đoán trước, nhưng giờ nghe y bà khẳng định thì vẫn xúc động.
Thái tử phi lại cười đùa:
- Thật là tốt! Ta cũng có bạn đồng hành.
Đậu Chiêu ra vẻ kinh ngạc.
Thái tử phi cười nói:
- Ta cũng có thai! Nhưng tháng còn non, chưa muốn mẫu hậu và thái hậu nương nương biết.
Khuôn mặt nàng ấy như trăng giữa trời đêm, sáng lóa mắt.
Đây là niềm vui của người làm mẹ khi có biết mình có lẽ đã mang thai sao?
Đậu Chiêu chân thành chúc mừng.
Thái tử phi khẽ cười, như đã lột ra một lớp mặt nạ, ánh mắt nhìn Đậu Chiêu mang theo sự ấm áp và thân mật. Nàng bảo cung nữ:
- Mau báo cho thế tử Anh quốc công.
Cung nữ thưa vâng rồi đi.
Điểm tâm được mang xuống. Cung nữ bưng đĩa táo, đĩa phật thủ đã được gọt vỏ vào.
Trong điện thoang thoảng mùi hương trái cây.
Thái tử phi suy tư gì đó rồi cười nói:
- Thế tử sơ ý quá! Sao lúc này lại để phu nhân vào cung? Như vậy đi, vú Vương chuyên hầu hạ ta rất biết cách chăm sóc, ta sẽ bảo bà ta về phủ với phu nhân, giúp phu nhân chọn ra hai người dày dặn kinh nghiệm...
Trán Đậu Chiêu lấm tấm mồ hồi.
Đương nhiên là thái tử phi đã tìm hiểu về nàng. Phủ Anh quốc công và nhà thân mẫu của nàng đều không có trưởng bối, thái tử phi tưởng nàng không hiểu những chuyện này nên muốn phái vú hầu thân tín chỉ điểm cho nàng. Đây là đại ân nhưng cũng rất phiền toái -- Sau này, bọn họ tách bạch với thái tử kiểu gì?
Đậu Chiêu vội đáp:
- Nào dám sai bảo người của nương nương! Trưởng bối bên nhà mẹ đẻ nhận được tin vui, chắc chắn sẽ phái người tới chăm sóc thần thiếp.
Có lẽ sẽ đắc tội với thái tử phi nhưng còn hơn bị cuốn vào cuộc tranh đấu quyền lực sắp tới.