Khi tin tức tới tai, Tống Nghi Xuân phun ra lửa, đá thẳng vào bụng Tăng Ngũ:
- Mau! Mau trói tất cả những kẻ khua môi múa mép lại, đánh năm mươi gậy, sau đó bán cho bọn buôn người!
Tăng Ngũ ôm bụng, muốn nói lại thôi.
Chuyện này đã truyền khắp phủ, chẳng lẽ phải bán tất cả người hầu?
Thế rồi một suy nghĩ lóe lên trong đầu hắn.
Quốc ông gia chỉ muốn giết gà dọa khỉ, sao hắn không nhân cơ hội này lôi mấy tên khó ưa ra?
Để xem ai còn dám coi thường hắn!
Tăng Ngũ hạ quyết tâm, lập tức đứng lên, cung kính đáp vâng, đang định lui xuống thì bị Đào Khí Trọng cản lại.
- Khoan đã!
Ông hành lễ với Tống Nghi Xuân, nói:
- Tôi thấy chuyện này cần bàn bạc kỹ hơn, điều tra rõ xem tin đồn xuất phát từ đâu rồi hẵng tính tiếp.
Tăng Ngũ nghe vậy thì thở dài trong bụng.
Quốc công gia luôn nghe theo Đào tiên sinh. Đào tiên sinh đã nói vậy, xem như chuyện lấy việc công trả thù tư của hắn tan thành bọt nước rồi.
Nhưng rồi Tăng Ngũ lập tức kinh ngạc khi thấy Tống Nghi Xuân mặt xanh nanh vàng nhảy dựng lên:
- Bàn bạc kỹ hơn? Bàn bạc cái gì? Ông không nghe thấy gì à? Di Chí đường mua rất nhiều hương nến và vải trắng! Bọn họ muốn làm gì? Muốn trù ẻo ta chết sớm? Thế mà ông còn muốn ta nói đến tình nghĩa với thứ bất hiếu đó! Hôm nay, ta không đánh chết đám người thích nói hươu nói vượn, không biết sau này còn có những lời khó nghe cỡ nào! Ta nhịn lâu lắm rồi, đừng mong ta tiếp tục nhịn!
Đào Khí Trọng nhìn Tống Nghi Xuân phát hỏa mà chỉ biết lắc đầu ngao ngán.
- Quốc công gia! Giờ không phải lúc để ngài mất bình tĩnh. Điều quan trọng hiện tại là nghĩ xem chính danh* thế nào!
- Chính danh?! - Tống Nghi Xuân sửng sốt.
- Đúng vậy!
Đào Khí Trọng nghiêm mặt, nói:
- Ngài ngẫm xem. Nếu tin đồn này tới tai hoàng thượng, hoàng thượng sẽ nghĩ sao?
Tống Nghi Xuân không hiểu, mờ mịt hỏi:
- Chuyện này liên quan gì đến hoàng thượng?
Đào Khí Trọng đành phải nói nhỏ nhất có thể:
- Ngài đã bị bệnh nhưng công việc bên phủ Đô đốc không thể cứ trì trệ. Nếu tin này tới tai hoàng thượng, lại có kẻ thêm dầu vào lửa, ấn đô đốc trong tay ngài...
E rằng sẽ đổi chủ?
Mất đi ấn đô đốc, ông lấy gì để đối chọi với Tống Mặc đây?
Tống Nghi Xuân rùng mình, dần bình tĩnh lại, nhưng sau khi suy ngẫm một hồ thì tức hộc máu, phẫn uất than:
- Chẳng lẽ cứ để vậy?
Đào Khí Trọng đành phải an ủi Tống Nghi Xuân:
- Lùi một bước sẽ thấy trời cao biển rộng. Quốc công gia nên lấy đại cuộc làm trọng, khi nào xử lý đám vú hầu thích khoa môi múa mép chẳng được, hà tất phải vội vã ngay bây giờ. Người khác còn tưởng chúng ta thẹn quá giận, muốn che dấu bệnh tình của ngài. Nhỡ kinh động đến hoàng thượng, hoàng thượng phái nội thị đến thăm bệnh, hoặc thậm chí bảo Ngự Y viện trình bệnh tình của ngài thì phiền phức rồi!
Tống Nghi Xuân siết chặt nắm đấm, móng tay đâm vào lòng bàn tay. Hai mắt ông đỏ ngầu như dã thú bị nhốt trong lồng.
- Không được! Không thể bỏ qua cho súc sinh kia như vậy! Đám chó trong phủ này chỉ biết vụ lợi. Nếu bỏ qua như thế, sẽ không còn ai nghe lệnh ta nữa...
Hóa ra là tính hết lên đầu Tống Mặc.
Đào Khí Trọng cười khổ:
- Tôi cho rằng chuyện này không phải do thế tử gia làm. Thế tử gia hoàn toàn có thể mua chuộc nội thị trong cung, để nội thị mách lẻo với hoàng thượng, cần gì phải dùng thủ đoạn ấu trĩ như này!
Tống Nghi Xuân lập tức trầm ngâm, không thể không thừa nhận Đào Khí Trọng có lý. Nhưng bắt ông thừa nhận chuyện này không liên quan đến Tống Mặc thì thực sự không cam lòng.
Đào Khí Trọng hiểu được nỗi lòng của Tống Nghi Xuân, vội thương lượng:
- Hay là hai hôm nữa ngài trở lại phủ Đô đốc đi, để tôi tra tin đồn xuất phát từ đâu?
Tống Nghi Xuân không lên tiếng, đi qua đi lại trong phòng, cũng không nhắc đến chuyện bắt người.
Đào Khí Trọng thở phào nhẹ nhõm.
Tống Mặc lấy làm kỳ quái, hỏi Nghiêm Triều Khanh:
- Ai tạo tin? Ép phụ thân không thể không lành bệnh, e rằng phụ thân đang tức giận vô cùng!
Nghiêm Triều Khanh cười đáp:
- Tôi cũng thấy lạ nên đã điều tra. Hiện tại chưa có manh mối gì. Nếu thế tử gia muốn biết, tôi sẽ bảo Đỗ Duy, có lẽ sẽ lần ra được.
- Không cần! Chỉ cần phụ thân hết bệnh, chuyện này sẽ lắng xuống. Giờ phụ thân coi ta như cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt. Chỉ cần là chuyện bất lợi, người đều đổ cho ta. Ta chẳng muốn nghe thêm về chuyện này nữa. Cứ mặc kệ đi!
Nghiêm Triều Khanh cười cười, nói đến một vấn đề liên quan khác:
- Cần báo cho phu nhân biết chuyện quốc công gia phái người bắt cóc nhóm Tố Tâm không? Để phu nhân đề phòng, về sau chú ý hơn. Trần tiên sinh, Đoạn hộ vệ đều là những người không tầm thường, nếu biết rõ căn nguyên, đương nhiên sẽ nghĩ cách bảo vệ phu nhân chu toàn, so với chúng ta chỉ biết nhìn từ xa thì tốt hơn nhiều.
Tống Mặc cười nói:
- Đương nhiên phải nói với phu nhân.
Sau đó nghĩ tới cả ngày chưa gặp Đậu Chiêu, không biết hôm nay nàng làm gì, đột nhiên có cảm giác nóng lòng muốn về nhà.
Hắn đứng dậy, nói:
- Ngày mai, ta phải vào cung, tiên sinh nghỉ sớm đi!
Nghiêm Triều Khanh tiễn Tống Mặc ra khỏi thư phòng.
Võ Di rót trà trong thư phòng lúc nãy, giờ lại xuất hiện bên cạnh Nghiêm Triều Khanh, do dự hỏi:
- Không nói với thế tử gia liệu có ổn không?
- Có gì không ổn? - Nghiêm Triều Khanh cười đáp. - Quốc công gia đâu mất sợi lông nào! Phu nhân chỉ oán than mấy câu, bị mấy vú già không biết nặng nhẹ nói linh tinh. Không cần phải lo lắng mấy chuyện vặt vãnh như này! Mà thế tử gia biết thì đã sao? Tuy quốc công gia và thế tử gia là cha con nhưng phu nhân và thế tử gia lại là phu thê. Phu nhân toàn tâm toàn ý với thế tử gia, người dưới như chúng ta nên vui mừng mới phải."
Võ Di gật đầu, cười nói:
- Thật ra tôi cũng rất hả hê. Giờ quốc công gia không dám tùy tiện giả bệnh nữa rồi!
Nghiêm Triều Khanh bật cười.
Nghe nói Tống Nghi Xuân "khỏi hẳn", hơn nữa đã trở lại phủ Đô đốc, Đậu Chiêu cũng bật cười.
Tố Tâm cảm khái:
- Nói ra thì ai dám tin! Đường đường là Anh quốc công mà lại ngã bệnh vì con dâu có quá nhiều hồi môn. Ngã bệnh không nói, lại còn phái tử sĩ đi bắt cóc a hoàn của con dâu, hòng cậy miệng a hoàn của con dâu...
Đậu Chiêu cũng cạn lời, trêu chọc Tố Tâm:
- Vừa hay chứng minh cô quản giáo người dưới rất tốt, ngay cả Anh quốc công cũng không hỏi thăm được chuyện trong phòng ta, đành bí quá hoá liều, sử dụng thủ đoạn này.
Tố Tâm lắc đầu cười không ngừng.
Đậu Chiêu lại nói:
- Đường đường là một quốc công mà lại bị chúng ta bức đến đường cùng, cũng coi như độc nhất vô nhị!
Sau đó chắp tay trước ngực, thành kính hướng tới phía Tây niệm "A di đà phật", nghiêm túc nói:
- Cứ thế này, Tố Tâm có thể bình an thành thân rồi!
Tố Tâm đỏ bừng mặt, thẹn thùng kêu lên.
Đậu Chiêu khẽ cười, nói:
- Lát nữa, cô bảo Trần Hạch tìm hiểu xem tòa nhà trước đây Trần Gia ở nay sao rồi? Có thể mua lại không? Ta muốn trả lại hắn.
Tố Tâm rất bất ngờ.
Đậu Chiêu nói:
- Hắn giúp ta một chuyện lớn như vậy, ta không thể để hắn trắng tay được. Mua lại tòa nhà trước đây hắn ở rồi trả lại cho hắn cũng coi là đền đáp ơn tình.
Tố Tâm gật đầu, bảo Trần Hạch đi làm.
Đương nhiên Trần Hạch không dám giấu giếm Tống Mặc, bẩm báo với Tống Mặc. Tống Mặc cười nói: "Nếu phu nhân thưởng hắn, ngươi cứ làm theo."
Không quá mấy ngày, Trần Gia đã nhận được phần lễ này.
Nhìn ngói đen tường trắng của tứ hợp viện, Trần Gia xúc động muôn phần.
Tòa nhà này ở gần ngõ Ngọc Kiều, dù ra giá bao nhiêu cũng không có người bán. Lúc trước, hắn chỉ bán bằng nửa giá thị trường cho con nuôi của đại thái giám Thôi Nghĩa Tuấn nên chẳng mong có thể lấy lại. Không ngờ phu nhân lại biết chỗ hắn ở lúc trước, hơn nữa còn nhanh chóng mua về...
Trần Gia nghiêm mặt, gọi Hổ Tử đang vui sướng chạy loạn trong phòng:
- Mau! Chúng ta mau đến cửa hàng đồ cổ ở phố Tây Đại, xem có đồ gì tốt để tặng Đậu phu nhân!
Hổ Tử phẩn khởi thưa vâng rồi khóa cổng.
Bên Đậu Chiêu thì đang hào hứng xem lịch, chọn ngày xuất giá cho Tố Tâm.
Tống Mặc cười hỏi:
- Khi nào tổ chức hôn sự của Tố Lan? Đủ tiền không? Cưới vợ trước tết tốt lắm!
Đậu Chiêu chớp chớp mắt, nói:
- Không có người tới cầu hôn, ta biết làm sao bây giờ?
- Đồ ranh ma này! - Tống Mặc cúi người, cắn vai nàng.
- Au! Đừng làm loạn, cữu mẫu vẫn ở đây! - Đậu Chiêu vội nhắc.
Bấy giờ, Tống Mặc mới lưu luyến đứng dậy.
Xiêm y mùa đông rất dày nên không sợ bị thương.
Đậu Chiêu cười khanh khách.
Tống Mặc hỏi:
- Nàng đã nói với Tố Tâm về hôn sự của Tố Lan chưa?
- Nói rồi! Không chỉ Tố Tâm, ngay cả Trần tiên sinh cũng thấy ổn. Chỉ lo hai người họ không hợp thôi.
Tống Mặc ngồi xuống bên Đậu Chiêu, nói:
- Vú Trần cũng thấy ổn. Bà ấy bảo là Trần Hạch cứng nhắc, ở nhà hay ra ngoài đều rất kiệm lời. Tố Lan hoạt bát, có thể bù trừ với Trần Hạch. Ta đã hỏi qua Trần Hạch. Trần Hạch đỏ mặt, nói hết thảy đều nghe vú Trần. Xem ra hôn sự này khá ổn. Tố Tâm xuất giá rồi Tố Lan xuất giá luôn thôi.
Đậu Chiêu gật đầu.
Ngày hôm sau, Trần Hạch lập tức mời người tới cầu hôn.
Di Chí đường hân hoan gấp bội. Ai nấy cũng phấn khởi như đang ăn tết.
Tống Mặc nói:
- Hai hôm nữa, chúng ta đến Đông Cung đi? Trước khi thành thân, thái tử điện hạ từng bảo ta dẫn nàng vào cung thỉnh an thái tử phi. Đáng lẽ sau khi nàng về nhà mẹ đẻ là có thể tùy ý đi lại, ai ngời phụ thân lại bệnh, phải kiêng kị tiệc tùng họp mặt, việc đến Đông Cung cứ bị trì hoãn. Hiện tại phụ thân đã khỏi, chúng ta cũng nên đi thỉnh an thái tử và thái tử phi thôi.
(*) Chính danh: Một nguyên tắc chính trị của Nho giáo, trong đó mỗi sự vật, mỗi người đều phải có đủ các ý nghĩa nêu bởi tên gọi sự vật đó, người đó, chẳng hạn vua phải giữ đúng đạo vua thì mới thật là vua. 'Từ điển Hán Nôm' (Vấn đề này khá lằng nhằng phức tạp, thỉnh chư vị tìm hiểu trên google)