*Dương Chi bạch ngọc (羊脂白玉): hay còn gọi là "Bạch ngọc", "Dương Chi ngọc", là thượng phẩm trong các loại nhuyễn ngọc, cực kỳ quý báu. Dương Chi bạch ngọc đúng như cái tên, nổi tiếng với màu trắng và sự tinh khiết.
Lựu ngụ ý nhiều con nhiều phúc.
Đúng thời điểm Tống Mặc đang tràn đầy hy vọng, Trần Gia lại tặng mấy trái lựu làm từ Dương Chi ngọc này.
Tống Mặc cầm một trái lên, thưởng thức dưới ánh đèn:
- Không ngờ tên Trần Gia này có nhãn lực như vậy. Ta đã coi thường hắn rồi.
Lời nói tỏ ý khen ngợi Trần Gia.
Đậu Chiêu cũng cầm lấy một trái "lựu" và ngắm nhìn:
- Nó được được chạm khắc từ một khối Dương Chi ngọc. Ngọc có tạp sắc không đáng tiền nhưng tay nghề của thợ lại rất đáng nể phục, có thể lợi dụng được tạp sắc tự nhiên để mô phỏng trái lựu. Hơn nữa, ngọc khí được coi như bảo vật gia truyền, khó nhất chính là gom đủ bốn, năm cái tương đồng như vậy...
Nàng cầm mấy trái "lựu" còn lại lên, cẩn thận vuốt ve.
- Có lẽ được tách ra từ một khối ngọc lớn... Ban đầu khối ngọc này bị bỏ đi... Không biết là danh thợ nào, có thể nói là xảo đoạt thiên công...
Xảo đoạt thiên công (巧夺天工): Ý nói những công việc cực kỳ khéo léo tinh xảo đến mức độ tuyệt hảo sánh với trời.
Tống Mặc cùng nghĩ như Đậu Chiêu.
Dương Chi ngọc được đánh gia cao vì độ tinh khiết tuyệt đối của nó. Nếu như khối ngọc thô ban đầu bị lẫn tạp sắc, chỉ cần tách bỏ thì vẫn có thể gia công thành trang sức hoặc thậm chí là vật trang trí lớn hơn. Nhưng tất cả đều làm thành chỗ "lựu" này, chứng tỏ khối ngọc thô ban đầu tuy lớn, có thể dùng để khắc thành ngọc khí nhưng không thể hoàn hảo, hơn nữa tạp sắc lẫn sâu bên trong, dù làm vài món trang sức cũng không thể tạo ra thượng phẩm.
Tống Mặc thấy Đậu Chiêu thích thú, cười nói:
- Ngày mai gọi Trần Gia tới, vừa hay hỏi thợ chế tác là ai.
Đậu Chiêu lắc đầu, cất "lựu" vào hộp:
- Đồ vật tinh xảo thế này, dù không phải bảo vật hiếm có thì cũng là trân phẩm trong tay tàng gia. Cửa hàng đồ cổ của Đậu gia không thể kiếm được thứ tốt như này trong chốc lát chứ đứng nói là một thiêm sự mới nhậm chức như hắn. E rằng vật này lai lịch bất minh, vẫn nên trả về thôi!
- Nàng nói đúng lắm! - Tống Mặc để "lựu" xuống. - Làm ở Trấn Phủ ti của Cẩm Y vệ được nhiều lợi lộc nhưng một thiêm sự mới nhận chức như hắn khó mà kiếm được bảo vật thế này.
Còn một câu hắn không muốn nói.
Trấn Phủ ti chuyên làm mấy chuyện không trong sạch. Hắn thích lễ vật này vì hy vọng nó có thể mang lại may mắn cho hắn và Đậu Chiêu, nhưng nếu đã dính máu tanh thì thà không cần còn hơn.
Tống Mặc gọi Trần Hạch, giao đồ vật cho hắn:
- Bảo Đỗ Duy điều tra xem nguồn gốc thế nào?
Trần Hạch thưa vâng rồi đi.
Tống Mặc không dám quá trớn, gọi Cam Lộ vào hầu hạ Đậu Chiêu rửa mặt, đợi nàng rửa mặt xong thì khăng khăng muốn ôm nàng lên giường, coi nàng như thủy tinh dễ vỡ không bằng.
Đậu Chiêu dở khóc dở cười:
- Ta không bị bệnh, không đến mức không tự bước đi được.
- Vẫn nên cẩn thận! - Tống Mặc nghiêm túc và ngoan cố.
Đậu Chiêu vừa sung sướng lại vừa bất đắc dĩ, càng hiểu rõ. Một khi Tống Mặc đã quyết làm gì thì không thể lay đổ.
Nàng để Tống Mặc bế lên giường.
Tống Mặc rất phấn khích, rửa mặt xong lập tức ôm Đậu Chiêu.
- Nàng nghĩ là con trai hay con gái? - Hắn nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen nhánh của Đậu Chiêu.
Đậu Chiêu biết thể nào Tống Mặc cũng hỏi câu này, không nhịn nổi cười:
- Chàng hy vọng là con trai hay con gái?
- Thế nào cũng được!
Tống Mặc tràn đầy mơ ước, nói:
- Tốt nhất sinh con gái trước. Người khác đều nói trước nở hoa sau mới kết quả. Hơn nữa con gái chu đáo, sau này sẽ giúp nàng chăm sóc các em, còn có thể giúp nàng quản nhà... Chúng ta sinh mấy đứa, không câu nệ phải là trai trước. Tốt nhất là năm nam ba nữ...
Đậu Chiêu toát mồ hôi:
- Có phải quá nhiều rồi không?
- Không nhiều! Không nhiều! Tống gia ít con cháu, có công chuyện gì cũng không được như phủ Trường Hưng hầu hay phủ Định quốc công nhiều người...
Giọng Tống Mặc nhỏ dần rồi im bặt.
Hắn lại nhớ tới phủ Định quốc công hưng thịch khi xưa mà nay đã suy tàn?
Đậu Chiêu ôm chặt lấy Tống Mặc, thủ thỉ:
- Chúng ta sẽ cho các con đọc sách. Đừng đánh đánh giết giết nữa, rất dễ gặp chuyện không may!
Cảm nhận được sự quan tâm của Đậu Chiêu, Tống Mặc càng siết chặt vòng tay.
- Khi ấy, chúng ta sẽ mời nhạc phụ dạy lớp vỡ lòng. Biết đâu nhà chúng ta cũng sẽ có tiến sĩ.
Đậu Chiêu bật cười, rúc vào lòng hắn.
Đèn cung đình trên ghế con cạnh giường tỏa ra ánh sáng ấm áp và dịu dàng.
- Liêu vương rất quan tâm, thường xuyên phái trường sử qua xem thế nào, nhờ vậy người của sở vệ rất khách sao với họ. Tưởng Phương Nguyên bắt đầu buôn bán da thú và dược liệu, không cần đến tiền Tưởng gia chia cho, có thể tay làm hàm nhai, tự lo cuộc sống của mình. À! Tưởng Phương Nguyên là con trai trưởng của Đại cữu, lớn hơn ta mười hai tuổi, rất thích đọc sách, không thích luyện võ, bởi vậy mà không ít lần bị Đại cữu nhắc nhở. Thật không ngờ cả nhà lại dựa vào huynh ấy! Nhị biểu ca Tưởng Phương Trọng, Tam biểu ca Tưởng Phương Quý, Thất biểu ca Tưởng Phương Kỳ vẫn còn sống. Tưởng Phương Trọng là người của tứ phòng, Tưởng Phương Quý là người của thất phòng, Tưởng Phương Kỳ là con thứ của Tam cữu...
Hắn đang giới thiệu Tưởng gia cho nàng.
Đậu Chiêu chỉ thấy chua xót không thôi
Tưởng Mai Tôn sinh bốn con trai, chỉ còn Tưởng Phương Nguyên thích đọc sách. Tưởng Trúc Tôn có một con gái đã thắt cổ tự vẫn. Tưởng Lan Tôn sinh ba con trai, chỉ còn Tưởng Phương Ký. Tưởng Tùng Tôn sinh sáu con trai, chỉ còn ấu tử trong tã lót. Đứa trẻ Tưởng Bách Tôn nhờ cậy Đàm gia trang vẫn chưa được vào gia phả...
Lúc này, nàng mới thấu hiểu sâu sắc Mai phu nhân đã đau khổ nhường nào, mạnh mẽ nhường nào.
Tống Mặc là đứa trẻ chảy huyết mạch hai nhà Tưởng Tống.
Vì lẽ đó mà hắn mới kiên cường hơn người?
Nhưng ngạn ngữ nói rất đúng. Trẻ biết khóc sẽ được cho kẹo.
- Không sao! - Đậu Chiêu hôn má hắn. - Tưởng gia nhiều người thật.
- Ừ! Nội tam ngoại chín, tổng cộng mười hai phòng, còn có các cô và họ hàng. Tận đến khi chín tuổi, ta mới nhận mặt hết thân thích trong nhà...
Hắn nhớ lại hồi ức năm đó, thần thái sáng láng, căng đầy sức sống, bớt đi vẻ tự phụ thường ngày, thêm vài phần tươi trẻ khoáng đạt, tựa như thiếu niên nhà bên, thân thiết, nhiệt tình, thật thà... lại còn rất tuấn tú.
Đậu Chiêu bật cười.
Có lẽ Tống Mặc sẽ không bao giờ giống một thiếu niên thực thụ!
- Ta thích đi nghịch tuyết ở tháp Thập Hải với Ngũ cữu nhất. Nhưng lần nào bà ngoại cũng lo lắng, bắt ta mang theo tất cả người hầu. Ta biết bà sợ ta xảy ra chuyện, Tống gia chỉ có ta và đệ đệ...
Mỗi khi gần gũi, hắn lại khiến nàng không còn là chính mình.
Nhưng cảm xúc lúc này cũng thật diệu kỳ phải không?
Tống Mặc áp chế kích động, cố gắng giữ giọng điệu bình thản như thường.
Hình như hắn càng thích nàng nhìn mình đắm đuối thế này!
※※※※※※
Sáng sớm ngày hôm sau, Cố Ngọc chạy tới.
- Huynh có cái gì muốn nhờ đệ mang cho Ngũ gia không?
Hắn khoác áo lông cáo đen, trông rất hào hứng.
Tống Mặc cầm mấy phong thư và tay nải đưa cho Cố Ngọc:
- Thư gửi Ngũ cữu. Còn tay nải là thức ăn và một ít thuốc do tẩu tẩu chuẩn bị cho đệ.
Nghe nói Đậu Chiêu chuẩn bị cho hắn, Cố Ngọc ngượng ngùng "ồ" lên, bảo người hầu nhận lấy tay nải.
Tống Mặc dặn dò Cố Ngọc vài câu rồi tiễn hắn.
Trần Khúc Thủy cầu kiến Đậu Chiêu, chần chừ bẩm:
- Phu nhân của Đàm cử nhân tớ gặp người...
Ngụ ý là hỏi nàng gặp hay không gặp?
Đậu Chiêu vô cùng kinh ngạc.
Đàm gia trang muốn gặp nàng vì đứa trẻ kia?
Nàng lập tức nói:
- Mau mời!
Trần Khúc Thủy đưa Đàm phu nhân đến sảnh.
Đàm phu nhân chừng bốn mươi tuổi, làn da trắng nõn, dáng người đẫy đà, khuôn mặt tròn tựa như trăng rằm, chưa nói đã cười, trông rất thân thiện.
- Lão Thất nhà chúng tôi mở tiệm hoa quả ở kinh thành, mấy ngày nữa sẽ cưới vợ, tôi đến giúp đỡ nó theo lệnh của lão thái gia.
Bà nói cười thân thiết với Đậu Chiêu:
- Mấy ngày trước, Đoạn Công Nghĩa trở về Chân Định, chúng tôi mới biết phu nhân được gả đến phủ Anh quốc công. Lão thái gia nhớ tới quà mừng thọ năm đó của phu nhân, bảo tôi qua thăm và gửi quà mừng, chúc phu nhân cùng thế tử gia vĩnh kết đồng tâm, bạch đầu giai lão.
Sau đó lấy ra danh sách quà mừng.
Quà mừng chỉ là mấy bức trướng, đồ sứ tinh xảo nhưng không phải trân quý, tất cả được viết trên một tờ giấy mỏng.
Đậu Chiêu nghĩ bụng: "Mình tặng lễ cho Đàm lão thái gia để cảm tạ sự giúp đỡ của Đàm gia trang. Giờ Đàm gia trang tặng quà mừng cho mình để làm gì?"
Đàm phu nhân lại cười nói:
- Phủ Anh quốc công xảy ra hỏa hoạn, không biết đã truy bắt hết đạo tặc chưa? Khi Lão thái gia biết chuyện, cụ không ngừng khen ngợi thế tử gia mưu lược hơn người, có thể làm nên đại sự!
Mưu lược hơn người, có thể làm nên đại sự?
Đậu Chiêu không thể không cười mỉa trong bụng.
Vị Đàm phu nhân này diễn quá trớn rồi. Nàng biết mọi người đều kinh sợ thủ đoạn của Tống Mặc, nói Tống Mặc tâm địa độc ác, đa mưu túc trí, đặc biệt là nhân sĩ trong giang hồ, nghe thấy là biến sắc...
Suy nghĩ vừa lóe lên trong đầu, Đậu Chiêu lập tức vỡ lẽ.
Chẳng lẽ đây là mục đích của Đàm phu nhân.
Không vì cầu vinh, chỉ vì tị hiềm!
Đậu Chiêu nói:
- Đàm phu nhân khách sáo quá ! Không biết Đàm cử nhân đi cùng không? Thế tử gia bận việc nên vắng nhà. Đàm phu nhân ở lại dùng bữa tối rồi hẵng về nhé?
Đàm phu nhân cười đáp:
- Tôi đi một mình, nhờ phu nhân thăm hỏi thế tử gia giúp ông nhà tôi. Chỗ Lão Thất còn cần giúp đỡ, tôi không tiện ở lâu. Lần sau lên kinh, tôi nhất định sẽ tới chơi!
Rồi đứng dậy cáo từ, không có ý định kết giao với Tống Mặc
Đậu Chiêu hiểu được.
Nàng tiễn Đàm phu nhân ra cửa:
- Thế tử gia là người luôn nhớ tới bạn cũ, chúng ta lại cùng quê hương, ngày nào đó phu nhân đến kinh thành, nhất định phải tới chơi đó.
- Nhất định rồi! Nhất định rồi!
Đàm phu nhân tươi cười vui vẻ, chào Đậu Chiêu rồi rời khỏi Di Chí đường.