Cửu Trọng Tử

Chương 332: Lựu



Thiêm sự họ Trần của Trấn Phủ ti Cẩm Y Vệ?

Chẳng cần suy nghĩ, Đậu Chiêu cũng đoán được người này là Trần Gia.

Nàng nhớ khi mới gặp, Trần Gia chỉ là một tiểu kỳ nho nhỏ ở Cẩm Y vệ, vậy mà không tới mấy ngày đã thành thiêm sự của Trấn Phủ ti Cẩm Y Vệ rồi... Có lẽ Tống Mặc đã ra tay giúp hắn.

Cơ mà nàng không có ý định dùng hắn.

Dù xuất phát từ mục đích gì, Trần Gia giúp Tố Tâm là thật. Nếu hắn đã không liên quan đến vụ đạo tặc tấn công Tố Tâm, Tống Mặc lại nói tốt cho hắn thì xem như đã trả đủ ơn tình.

Đậu Chiêu bảo tiểu a hoàn: 

- Thưởng cho người hầu kia một lượng bạc. Còn về số lựu đó thì bảo bà ta mang về cho cháu đi!

Tiểu a hoàn vâng dạ rồi lui xuống.

Nhị thiếu phu nhân Lục ngạc nhiên hỏi: 

- Sao đệ muội lại biết người của Cẩm Y vệ?

Thanh danh của Cẩm Y vệ không tốt, vương công đại thần khi nhắc tới đều biến sắc.

Đậu Chiêu vội nói: 

- Đó là người quen của thế tử gia. Không biết vì sao lại tặng lựu? Muội sẽ hỏi thể tử gia khi chàng về.

Bấy giờ, Nhị thiếu phu nhân mới thả lỏng, ân cần nói: 

- Phu nhân thế tử Duyên An hầu, cô cả nhà Cảnh quốc công, Tứ phu nhân Vân Xương bá, phu nhân Đông Bình bá đều là người hiền lành. Nếu muội có thể tham dự lễ mừng sinh thần của phu nhân Cảnh quốc công, tẩu sẽ giới thiệu những người này với muội, muội khỏi lo buồn chán.

Đậu Chiêu biết đây là lời thực tâm, liên tục cảm tạ, nhưng lại bất giác kiêng dè. Kiếp trước, phu nhân Đông Bình bá và hai con gái là người của Tống Mặc.

Lúc này, Chu thị vẫn đang tuổi hoa, mới lấy Đông Bình bá chưa được mấy năm.

Buổi tối, thời điểm Tống Mặc đang đọc sách dưới đèn, Đậu Chiêu không khỏi ngẩng đầu đánh giá hắn.

Rốt cuộc Tống Mặc của kiếp trước đã làm ra bao nhiêu chuyện hoang đường?

Lúc bên những người con gái như Chu thị, có phải hắn cũng buông thả như lúc bên mình?

Hình ảnh ngượng ngùng khi họ bên nhau lập tức xuất hiện trong đầu nàng.

Đậu Chiêu thấy vừa chua vừa đắng như uống phải hũ giấm hỏng.

Kiếp này, Tống Mặc còn gặp những người đó không?

Nàng vo viên vạt áo, mặt trắng bệch đi.

Một khắc trước, Tống Mặc còn đang đắc ý vì Đậu Chiêu si mê ngắm nhìn mình, một khắc sau lại bị sắc mặt của nàng dọa sợ.

- Thọ Cô! Thọ Cô! 

Tống Mặc vội ôm Đậu Chiêu vào lòng, gọi nàng bằng nhũ danh mà chỉ khi hai người thân mật.

- Nàng sao vậy? Chỗ nào không khỏe?

Vòng tay ấm áp nhanh chóng xoa dịu cảm xúc của Đậu Chiêu.

Nàng hít một hơi thật sâu, không thể không nhắc nhở bản thân: "Đó là chuyện ở kiếp trước. Mình không thể lẫn lộn kiếp này với kiếp trước, như vậy chỉ tự chuốc lấy buồn rầu thôi."

Nàng sẽ không để chuyện ở kiếp trước xảy ra một lần nữa.

Sắc mặt Đậu Chiêu vẫn hơi xanh nhưng đã khá hơn rất nhiều.

- Không sao! Ta thấy chàng không rời mắt nên muốn xem đó là sách gì...

Tống Mặc nhìn thẳng vào mắt nàng, im lặng hồi lâu rồi nghiêm túc hỏi: 

- Nàng tin ta chứ, Thọ Cô?

Đậu Chiêu sửng sốt.

Tống Mặc nghiêm túc nói: 

- Nếu nàng tin ta, khi gặp việc khó xử nhất định phải nói với ta.

Hắn hơi cúi đầu, đáy mắt thoáng buồn bã.

Khi ngẩng đầu lên, chỉ còn nụ cười ấm áp.

- Ta đang xem "Diễn dịch đồ thuyết" của nguyên đại học sĩ Nội các - Trần Viêm Sơ.

Hắn ngồi thẳng lưng, lật bìa cho Đậu Chiêu nhìn. Có điều, hơi ấm tỏa ra từ người hắn cũng dần tan biến.

Trái tim Đậu Chiêu như bị dao cắt.

Tống Mặc rất thông minh, bọn họ lại gần gũi, sao nàng có thể giấu được hắn?

Hắn giả câm giả điếc cũng bởi vì tôn trọng quyết định của nàng mà thôi.

Thế mà nàng còn ngoan cố cho rằng mình làm vậy vì thương hắn.

Đậu Chiêu nắm chặt tay Tống Mặc, muốn giữ lại hơi ấm kia.

- Nghiên Đường! Ta... Ta có lẽ có! 

Đậu Chiêu đỏ bừng mặt, cúi đầu nhìn chằm chằm đóa sơn trà khắc trên bàn con.

- Cái gì? Nàng có cái gì? - Tống Mặc không hiểu, hỏi lại.

Mặt và cổ Đậu Chiêu đã đỏ rực.

Dù là kiếp trước hay kiếp này thì nàng cũng chưa từng xấu hổ như vậy.

Kiếp trước, tin nàng mang thai đều do đại phu thông báo.

Nhưng nhìn bộ dạng lo lắng của Tống Mặc, nàng đành phải lẩm bẩm:

- Nguyệt sự của ta chưa tới...

Tống Mặc ngẩn ngơ một lúc thì mới vỡ ra, sau đó là vui sướng tột độ. Hắn nhảy xuống sập, ngồi xổm trước mặt nàng.

- Thọ Cô! Thật, thật ư? 

Tống Mặc nắm tay Đậu Chiêu, ngẩng đầu nhìn nàng. Hai mắt sáng lấp lánh như sao trời.

Đậu Chiêu không dám mạnh miệng: 

- Có thể thôi! Phải đợi một thời gian để đại phu bắt mạch mới biết được...

Tống Mặc cười ngây ngô một lúc, đột nhiên "a" lên, khẩn trương hỏi: 

- Mấy hôm nay, ta có làm nàng bị thương không? 

Rồi tự trách:

- Ta phải nghĩ ra sớm chứ... Hôm qua không nên như vậy...

Hầu hết nam nhân đều không quan tâm chuyện này.

Đậu Chiêu vội nói: 

- Chưa chắc mà! Nói không chừng là ta đoán sai.

- Sao có thể đoán sai? - Tống Mặc cho rằng Đậu Chiêu đang tự an ủi.

Đậu Chiêu đành phải nói: 

- Đôi khi vô cùng muốn có con, suy nghĩ nhiều cũng sẽ xuất hiện triệu chứng mang thai...

Tống Mặc cười ha hả, giọng điệu mờ ám: 

- Thọ Cô rất muốn có con của chúng ta nhỉ?

Đậu Chiêu toát mồ hôi.

Thế mà cũng nghĩ ra được?!

Nhưng suy nghĩ này càng khiến Tống Mặc sung sướng.

Hắn lại tiếp tục mơ tưởng: 

- Nếu sai cũng không quan trọng. Chẳng mấy chốc chúng ta sẽ có con thôi, luyện tập trước cũng tốt.

Đậu Chiêu không biết nên khóc hay nên cười nữa.

Tống Mặc đứng lên, hào hứng nói: 

- Khi nào có thể mời đại phu tới bắt mạch? Tối nay ta ngủ ở thư phòng nha! Nàng đã đói bụng chưa? Muốn ăn gì không? Lúc phu nhân của Đổng Kỳ mang thai, hắn từng đi xin Tửu Thố cục* rất nhiều mơ. Giờ đang là mùa đông, không biết họ còn dự trữ không. Ngày mai, ta phải đến Tửu Thố cục mới được...

(*) Tửu Thố cục: nơi phụ trách đồ ăn thức uống trong hoàng cung.

Hình như lo xa quá rồi?

Đậu Chiêu há hốc miệng. Tâm can lại rạo rực như bong bóng bay lượn, cảm giác tươi đẹp khó tả.

- Nhanh nhất cũng phải mùng tám tháng chạp! - Nàng vội nhắc nhở Tống Mặc. - Chàng đừng rêu rao khắp nơi. Nhỡ không đúng, người ta cười thối mũi mất! Ta vẫn khỏe, chàng không cần lo lắng. Ta muốn ăn gì, muốn uống gì, sẽ bảo bọn Cam Lộ.

Tống Mặc gật đầu như gà mổ thóc, lại khó kìm nén hưng phấn, đi qua đi lại trong phòng, sau đó muốn gọi Cam Lộ: 

- Cần mang một bộ chăn đệm tới thư phòng.

Đáng lẽ mình nên sắp xếp thông phòng cho hắn.

Đậu Chiêu nghĩ đến thì hơi khó chịu. Nàng do dự nói: 

- Hay chàng cứ ngủ trong phòng...

Vừa dứt lời, Đậu Chiêu lập tức nhớ tới khí thế bừng bừng của Tống Mặc, cảm thấy Tống Mặc chưa chắc có thể nhịn được. 

Nàng chán nản nói: 

- Thôi! Chàng vẫn nên ngủ ở thư phòng đi.

Tống Mặc có thói quen quấn lấy Đậu Chiêu, lại thấy Đậu Chiêu muốn giữ hắn thì càng vui vẻ, coi như không nghe thấy được câu vừa rồi.

- Được! Ta sẽ ngủ ở phòng.

Hắn như vậy càng khiến Đậu Chiêu khẩn trương: 

- Chàng vẫn nên nghỉ ở thư phòng...

Tống Mặc trêu ghẹo Đậu Chiêu: 

- Ai quy định phải ngủ ở thư phòng?

Hắn nói cũng đúng lắm!

Nhà nghèo túng ít chăn ít đệm, người vợ khi mang thai không thể ngủ một mình một giường.

Đậu Chiêu nhắc nhở: 

- Vậy chàng không được làm loạn!

Tống Mặc hơi hơi đắc ý.

Quy tắc còn đó nhưng một số chuyện vẫn luồn lách được.

Hắn phơi phới cười nói: 

- Nàng không làm loạn, ta động thủ kiểu gì?

Đậu Chiêu nhớ đến mình không kiềm chế được mà nhào vào lòng hắn, nhất thời thẹn quá hóa giận, cao giọng gọi:

- Cam Lộ!

Đùa quá trớn rồi!

Tống Mặc vội khéo Đậu Chiêu vào lòng, dỗ dành: 

- Nào! Đừng giận ha! Ta chỉ muốn chọc nàng vui thôi mà.

Cam Lộ vừa bước một chân vào thì thấy cảnh đấy, lập tức lui ra.

Giọng Tống Mặc càng nhẹ:

- Sao ta cứ có cảm giác mình áp mặt nóng vào mông lạnh...

Một câu này khiến Đậu Chiêu cực kỳ hổ thẹn, hai má nóng ran: 

- Không phải... Nếu ta có thai, tâm trạng thất thường sẽ không tốt cho con... Phải giữ tâm trạng ổn định...

Tống Mặc quýnh lên:

- Nếu ta không làm gì, chúng ta không cần ngủ riêng đúng không?

Đậu Chiêu gật đầu.

Tống Mặc vẫn lo được lo mất: 

- Chỉ sợ nàng cũng nghe đồn thôi?

Nếu hai người có trưởng bối chỉ dạy thì đã không lúng túng thế này.

Nhưng Tống Mặc lập tức nghĩ ra cách:  

- Chẳng phải cữu mẫu đang ở kinh thành ư? Chúng ta mời cữu mẫu sang chơi mấy ngày đi! Như vậy sẽ biết mang thai cần chú ý những gì.

Kiếp trước, Đậu Chiêu toàn phải tự dò dẫm, giờ nghe Tống Mặc nói vậy thì thấy rất thú vị. 

Đang muốn bàn với Tống Mặc khi nào đón cữu mẫu, Cam Lộ đột nhiên ôm một cái hộp xông vào, hoảng sợ nói: 

- Không hay rồi, phu nhân! Lựu của vị Trần đại nhân kia được làm từ ngọc thạch, nhìn lướt qua y như lưu thật

Cam Lộ trông như sắp khóc đến nơi rồi.

Đậu Chiêu đưa khăn cho nàng, dịu dàng nói: 

- Ngươi không cần khẩn trương, kể lại tất cả xem nào.

Cam Lộ bình tĩnh lại: 

- Không phải phu nhân bảo vú hầu kia đem về ư? Nhưng vú hầu kia nói rằng đó chỉ là mấy trái lưu thôi, nếu đem về, Trần đại nhân biết nàng ta không làm được việc nhỏ thế này, chắc chắn sẽ đuổi nàng ta. Thế nên nàng ta tặng chúng em. Nhược Đồng còn nhỏ, không hiểu chuyện, tưởng đó chỉ là mấy trái lựu nên đã nhận. Đến bữa tối, mấy tỷ muội về phòng, Nhược Đồng muốn ăn thử, bấy giờ mới biết lựu là giả, chỗ đó được chạm khắc từ ngọc thạch... 

Nàng mở hộp ra, đặt lên bàn của sập.

Vỏ ngoài vàng nâu, cùi thịt men trắng, hạt lựu đỏ hồng... Đặt trên lụa lót sắc tím nhìn vô cùng sinh động, dưới ánh đèn khó mà phân biệt thật giả.

Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com