Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm

Chương 1354: Mỡ hạt lựu.



[Mỡ hạt lựu á? Thôi cảm ơn, thích mỡ, vì giành hoa đỏ .]

[Tóp mỡ thì ! Được! gặm gặm hết sạch luôn!]

[Trứng gà với hẹ là nhà streamer trồng hả… thế trứng vịt muối bán ?]

[Hẹ bán ?]

[ thì khác đấy nhé! hai bông hoa đỏ ! Giờ chợ mua bạch ngải đây!]

[Đại ca hắc đạo em nè! Lần còn video nộp bài nữa ?]

Trương Yến Bình thấy liền trả lời ngay: “Bài tập tất nhiên video gửi lên nhóm, thì lỡ mua đại ngoài đường giả bộ, nhận chứ.”

[Cười xỉu, chỗ căn bản ai ăn mấy món .]

[Đại ca, đánh giá cao quá , với dân công sở 996 tụi , dám ăn đặc sản kiểu ? Chỉ xiên nướng đêm là bạn đường.]

[Dưới chung cư bán ! … thôi , tự .]

[Giá như hồi học bài chăm như thế …]

Mọi than trêu chọc, miệng thì , nhưng lượng xem vẫn ngừng tăng vọt. Trương Yến Bình cũng quen , lúc phối hợp với giá đỡ điện thoại, cận cảnh chỗ bạch ngải mà Kiều Kiều giã nhuyễn.

“Xong .” Cậu đặt chày xuống, nghiêm túc tiếp tục giảng bài:

“Các bạn nhỏ cho kỹ nha, bạch ngải giã đến trạng thái như thế là dùng . Tuyệt đối đừng giã nát thành bột nhão, như ăn sẽ ngon.”

“Sau khi giã xong thì nhặt kỹ nữa, bỏ mấy cọng già, cọng cứng…”

Vừa giảng, cúi xuống vốc bạch ngải giã xong bỏ thau, mở vòi nước xả ào ào, miệng còn quên tự khen :

“Nhìn ! Anh chị hái kỹ, lá già cọng già nào cả, nhặt nổi !”

Nói đến đây liền đắc ý hẳn lên, mặt mày rạng rỡ, phấn khởi vô cùng.

Ngô Lan bên cạnh hừ một tiếng.

Hay nhỉ, hồi nãy chúng nhặt rửa kỹ lưỡng cả buổi, hóa là công cốc hả?

Thằng nhóc ranh con !



Một sọt to bạch ngải vẻ nhiều, thật giã xong chỉ còn đầy một thau.

Đống mầm ngải cứu bên cạnh cũng thế, bây giờ đang là tháng ba, đúng lúc lá non mềm nhất, Kiều Kiều mới giã sơ sơ mấy cái, còn kịp buồn ngủ thì bắt đầu rửa cối đá .

Nghĩ tới món ngon sắp tới, nhịn mà háo hức rục rịch, mong đợi vô cùng. Một “lão ăn hàng” thì dán mắt cái cối đá to tướng mà lẩm bẩm.

[Hồi nhỏ quê cũng cái , giờ hơn chục năm thấy nữa.]

[Nhà bản mini, giã tỏi siêu hợp! Giã ớt cũng ngon cực!]

[Cái cối đá bự như , giã ớt chắc siêu tay luôn!]

[Nói thật! Giã ớt khô cũng hợp lắm! Giã xong chan dầu nóng lên, thơm lắm luôn!]

Mọi rôm rả trò chuyện, ký ức hóa thành bình luận, khiến khi ông chú Bảy chuẩn xong, đám khán giả còn bình luận câu nào suýt chảy nước miếng .

May là ông tuổi, hồi tự livestream chẳng ai quan tâm, giờ đối với livestream cố định của Kiều Kiều cũng chẳng buồn xem bình luận nữa, chỉ tập trung việc của :

“Nào, giờ bánh gạo nếp ngải cứu nhé, món chỗ khác còn gọi là bánh ngải cứu luôn, chung ăn như , gọi cũng .”

Kiều Kiều gật đầu: “Vâng! Hồi nhỏ bà ngoại con bánh gạo nếp cho con ăn, cũng ngon lắm ạ.”

Thế nhưng cái bánh nếp đó thì cũng đơn giản thôi, bột gạo trộn chút muối, nhào kỹ nặn thành hình, cho chảo dầu chiên từ từ, lúc vớt thì nóng hổi, lớp vỏ giòn rụm, bên trong mềm dẻo dính răng.

“Cũng thơm lắm luôn!”

Vừa xong, ông chú Bảy cũng thở dài: “Hồi đó ở quê còn thiếu dầu mỡ, bánh nếp chiên mỡ thế thơm mới lạ!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Nào! Hôm nay theo , chúng phiên bản còn thơm hơn!”

Ông chú Bảy chỉ đạo Kiều Kiều đổ bột phần mầm ngải cứu giã xong, : “Bột nhà thôi thừa sức dùng với ngải cứu . Không bỏ gì, chiên lên cũng thơm c.h.ế.t . Đàm Đàm , năm nay nhớ nhiều một chút nhé!”

“Biết , ạ!” Tống Đàm đáp phần lơ đãng.

Bởi vì ông chú Bảy hễ nghĩ món gì ngon là dặn cô năm nay trồng nhiều một chút. Cái cũng nhiều, cái cũng thêm, mà đất nhà chỉ hơn ngàn mẫu, cũng chỗ mà cân nhắc chứ?

May mà năm nay trồng nhiều thứ ăn ngon thật, nghĩ chắc ông cũng quá cố chấp .

Lúc , bình luận cũng rộn ràng hẳn lên:

[Gạo bán ?]

[ thích ăn bánh nếp, bột gạo bán ?]

[Bán gạo bán gạo ! Người mê cơm như thể sống thiếu nó.]

[ nghĩ xong hết , mua 5 cân gạo, mỗi ngày chỉ nấu cháo thôi, nên 5 cân gạo bao giờ mới mở bán ?]

[Bột mì! Năm nay bán ? Hồi bảo trồng lúa mì nhiều lắm mà!]

[ ! Hồi livestream thấy cánh đồng lúa mì xanh mướt! Mùa hè thu hoạch, giờ đặt còn kịp đó!]

[Mở pre-order , mở , mở !]

Nói đến đồ ăn, là ai cũng sục sôi.

Còn Trương Yến Bình thì tính nhẩm, phát hiện dân trong nhà năm nay thật ít hơn năm ngoái nhiều.

Dù cũng ít lên núi ăn cơm ở nhà ăn , miệng cần nuôi cũng bớt .

Mà năm nay trồng nhiều lúa gạo, lúa mì, chắc chắn sẽ dư sản lượng.

nếu đem lên mạng bán thì… đúng là muối bỏ biển. Thời gian mang hàng lặt vặt bán còn bằng trực tiếp bán sỉ cho ông chủ Thường. Dù ông hào phóng thanh toán nhanh gọn, bán còn thấy ngại.

mà giờ dân tình đang sục sôi thế , đành hắng giọng một cái, nhanh chóng chuyển chủ đề:

“À, mấy hôm nữa bọn sẽ lên một đợt ngải cứu và diếp cá nhé. Loại công dụng đơn giản, hương vị đặc trưng, ai uống quen thì đừng mua kẻo phí nha.”

[Cười c.h.ế.t, đây là dân trồng hoa, chỉ cần c.h.ế.t , cái gì cũng dám thử.]

[ quen uống là do uống đủ, cứ để mua nhiều, uống quen ngay mà.]

[Trà diếp cá là loại hồi hè năm ngoái đúng ? Ngon lắm, mát và giải nhiệt cực kỳ! Sắp mùa mưa , cần lắm luôn.]

[Trà ngải cứu mùa mưa uống càng hợp chứ? Chưa từng uống, nhưng mua thì chắc chắn sai .]

[Thế thì… lúc lên hàng giành ?]

Đây là một câu hỏi .

Vừa xuất hiện bình luận, cả phòng lập tức im lặng.

Theo kinh nghiệm mua hàng của họ, nếu Trương Yến Bình nhấn mạnh rằng lượng nhiều, cần tranh giành, thì nghĩa là...

Có lẽ nhiều, thậm chí là ít.

[Khốn thật, rốt c.uộc là ngày nào bán ? trèo lên cột thu phát sóng .]

[Hiểu , nâng cấp router ngay đây.]

[ thì khác, mở tablet mở điện thoại, cắm dây mạng + WiFi + 4G cùng lúc, để xem cái nào nhanh hơn!]

Trương Yến Bình:…

Thao Dang

là dân mạng hiện đại, chỉ cần việc thì cái gì cũng thông minh, cũng nhiệt huyết.

nghĩ tới đám ngải cứu và diếp cá giờ còn bắt đầu hái, đành luống c.uống kéo đề tài về :

“Nào, bột nhào xong , giờ bắt đầu xào mỡ hạt lựu!”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com