Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm

Chương 1347: Gió xuân và ngải non.



Mầm ngải , thật hơn ba trăm mẫu đất ở Thạch Đầu Pha, ngải cứu, cúc dại và hướng dương chia ba phần thiên hạ.

Lúc đó mỗi mẫu đất gieo sáu bảy cân hạt giống, giờ mưa xuân qua, đất đai khô cằn nảy lên tầng tầng lớp lớp màu xanh nhung mềm mại, phủ kín cả vùng đất còn lổn nhổn sỏi đá, trông chẳng khác nào tấm thảm nhung xanh mướt trải dài ngàn dặm, tì vết.

Bên cạnh đó, cúc ngọt hoang cũng tươi um tùm.

Chỉ là, giống ngải giá trị dược liệu cao hơn, còn vị ăn thì ngon bằng ngải hoang.

Vậy nên khi Lục Xuyên nếm thử hương vị núi rừng, ông chú Bảy liền thoăn thoắt đưa cho cái giỏ, chỉ luôn chỗ cho hái.

Cũng là đầu bếp, nhưng tiểu lão đầu sống rảnh rang hơn đầu bếp Tưởng nhiều, mỗi ngày đều cả đống thời gian lang thang khắp núi.

Chẳng , hai ngày tới còn sắp xếp cho hái rau tề thái. Xuân đến , tranh thủ lấy ít rau tề thái về gói bánh, dạo mưa liên miên nên lỡ mất, giờ nhiều rau già mất .

Mà để thêm vài hôm nữa thì chúng sẽ nở hoa trắng toát mất!

Vừa , ông chú Bảy lẩm bẩm:

“Đàm Đàm , con rảnh thì đặt ít hạt giống mạng nhé. Nào là tề thái, cải mầm, ngải cứu... mua nhiều chút rắc hai bên đường trong thôn .”

“Không thì khéo một vòng quanh làng, mớ rau dại gom còn đủ nhà ăn một bữa .”

Ai bảo trong nhà quá đông, mỗi ăn uống đều như nuôi heo , một bao bột mì còn chẳng đủ dùng hai ngày.

Tống Đàm “ôi chao” một tiếng!

Thôn núi vốn thiếu mấy thứ đó, nhưng năm ngoái thì nào là đào đất, nào là đường, chỉnh tới chỉnh lui, mấy loại rau dại cỏ dại ảnh hưởng gì mọc ven đường đều biến mất tăm.

“Ông chú Bảy, nhắc đúng lúc quá! Suýt chút nữa con quên mất, may mà giờ vẫn còn mùa, để con mua thêm nhiều một chút.”

Chỉ riêng dịp Đoan Ngọ thôi, dân làng hái bó ngải, chẳng lẽ còn lên tận núi xa mà tìm?

Vậy nên ông chú Bảy trong lúc lang thang liền phát hiện bên rìa đồi cũ mọc khá nhiều ngải non, liền phân công hai bọn họ qua đó hái.

Ngọn đồi rộng hơn trăm mẫu, vốn thuộc về ông lão Lý trong làng, nhưng lâu năm chăm sóc, hầu hết đều là đất hoang, chỉ còn chừng mười mấy mẫu già mọc cao hơn hai mét, đến mức hái cũng tới.

Sau khi Tống Đàm tiếp quản, liền tranh thủ thời gian tỉa cắt hết đám già, cải tạo đất, vụ xuân năm nay trồng hết bằng giống mới.

Chỉ đợi thêm một thời gian, trong ruộng non sẽ thể trồng xen thêm dưa hấu.

Còn đám cũ khi dưỡng qua mùa đông, bung nụ mùa xuân, nay bắt đầu lớp lá non mướt mát. Chỉ chờ vài hôm nữa, chồi non béo mập nhú lên là thể bắt tay hái vụ đầu tiên.

hiện tại…

Lục Xuyên xách giỏ hỏi:

“Đằng là ngải cứu đúng ?”

Một bụi non xanh mướt mọc sát đất, lá mọc dày, mặt ánh lên sắc bạc mịn màng, trông tươi xinh xắn.

Tống Đàm gật đầu:

“ ! Tươi non thật đấy!”

“ ăn thì vị nó nồng, mà ông chú Bảy cách chế biến, chắc là ăn .”

Nói cô liền cúi xuống hái luôn:

“Cứ yên tâm mà hái , thứ mọc nhanh lắm, miễn là nhổ tận gốc, chỉ vài ngày là um tùm như cũ.”

Cô hái nhanh, gọn, Lục Xuyên thấy cũng hái một nắm theo, bật :

“Mùi đúng là nồng thật.”

“Thấy ?” Tống Đàm đùa:

“Phải chọn loại non, để cho công tử phố thị ăn cho ngon chứ!”

Công tử phố thị đành bất đắc dĩ:

“Chỉ ăn thôi ? Mọi chẳng cũng ăn ?”

Tống Đàm bật :

“Thứ bọn em quen từ nhỏ tới lớn ! Cha em thì còn đỡ, đúng mùa còn chút ăn chơi.”

“Còn ông bà nội ngoại em á, hồi xưa từng đói, những loại rau dại , kể cả khoai lang, giờ là buồn đụng tới.”

Năm ngoái đầu xuân thì còn ăn nhiều, nhưng mấy rau dại đều thúc linh khí mới mùi vị ngon lành khác biệt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lục Xuyên ngẩn một chút, cũng bật :

“Thế thì toi , trưa nay chắc thiệt thòi .”

“Cũng đến mức đó.” Tống Đàm tin tài nghệ của ông chú Bảy:

“Rau dại thường nấu cùng nhiều mỡ, chắc chắn sẽ thịt kèm theo, đoán chừng là ngải hầm gà, hoặc kết hợp với thịt chiên giòn thơm nức mũi.”

Nói tít mắt:

“Anh chẳng từng thử bánh hấp ngải trắng ? Đoán xem 'ngải trắng' là gì?”

Cô chỉ tay về phía :

“Đó kìa, bạch ngải, giống ngải , dùng cái giỏ của hái ít về , trưa nay hai món khác ăn thử luôn!”

Nói thật chứ, Lục Xuyên tiểu thuyết đủ thể loại, tra cứu tài liệu thiếu, cũng khá quen thuộc với mấy loại rau dại cỏ hoang. đến khi thật sự tự tay hái, mới nhận , mắt thấy, tay , cảm giác quả thực khác biệt hẳn!

Anh cũng nổi hứng:

“Đâu? Loại đó cũng chỉ hái phần lá non cùng thôi ?”

Hai , bất ngờ phía một bóng vàng xẹt qua, Lục Xuyên còn kịp phản ứng thì trong lùm vang lên tiếng sột soạt.

Anh ngẩng đầu, chỉ thấy trong đám già tỉa gọn, một cái đầu chó thò , trong miệng còn ngậm c.h.ặ.t một con thỏ nâu xám!

Nhìn xuống cổ, bảng tên chó to đùng, hai chữ đỏ nổi bật.

“Thất Bảo!”

Tống Đàm bước , cúi con thỏ:

“Thất Bảo lập công ha! Bắt thỏ nhanh thật đấy!”

“Gâu!”

Thất Bảo lập tức đắc ý, sủa một tiếng, con thỏ vốn cứng đơ giả c.h.ế.t liền rơi xuống đất, phóng v.út như tên bắn, chui tọt bụi .

“U…uuu…”

Thất Bảo sững , ngẩn ngơ tủi , định phóng theo thì Tống Đàm ngăn :

“Thôi , để bắt tiếp, nào, đây giúp ngậm cái giỏ.”

Quả nhiên, Thất Bảo lập tức ngơ ngác tiến cắn giỏ mang theo.

Lục Xuyên tò mò:

“Sao cho nó đuổi tiếp?”

Tống Đàm Thất Bảo một cái, bất lực :

“Nó… ba em nhà nó là em nhặt đường, đầu óc thì…”

Quả thật, khó mà cho trọn câu.

Cũng thông minh, mà là… quá cá tính!

Ngũ Bảo mê ngủ, thích đào hố, Tống Đàm nghi là do hồi Kiều Kiều dẫn nó trồng bắp nên nhiễm thói đó.

Lục Bảo thì chuyên ăn vụng, mà … tính nhẩm kém. Ngay cả trộm của nhà cũng chẳng mấy, đúng là mất mặt loài chó.

Còn Thất Bảo, càng khó hơn.

Nó siêng năng, dũng cảm, lời!

… quá liều.

Liều đến mức nào?

“Ngay chỗ đồi , mấy cây già thì , cành cứng, nó phá nổi. nếu chui đám non mới trồng bên mà đuổi thỏ thì…”

“Cả mảnh đất nó cày nát luôn.”

Thao Dang

Nghĩ tới nghĩ lui, Tống Đàm đành thở dài:

“Có lẽ là vì chúng từng dạy dỗ gì bọn nó cả.”

Hồi đó nhà bận xoay như chong chóng, ba chú chó nhỏ giao cho mấy “bảo” trưởng thành chăm… kết quả nuôi …

Ừm, thể là độc lập tác chiến, mà chỉ thể : chẳng chút năng lực cạnh tranh nào nơi công sở cả.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com