Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm

Chương 1293: Trên núi có người đến. (2)



Từ xa nhìn lại, dường như là bóng dáng một nam một nữ. Trước mặt họ là một chiếc giá đỡ điện thoại trông rất quen, một người cầm tay điều khiển, như thể đang vận hành thứ gì đó.

Trong gió còn lờ mờ nghe thấy vài tiếng nói rời rạc, nhưng lại không nghe rõ đang nói gì.

Cả nhóm lập tức cảnh giác.

Sau núi là khu vực có hình dạng như cái bát, diện tích lại lớn. Bốn phương tám hướng đều có thể lên núi, rất nhiều nơi không thuộc quyền sở hữu của Tống Đàm, họ không thể kiểm soát hết được.

May mà khu vực trồng trọt đều được rào bằng lưới sắt cao lớn, người bình thường khó mà vào được. Hai người kia hiện vẫn chưa tiến lại gần, chỉ đang đứng trên đường mòn nên camera chưa quay đến.

Dù vậy, việc đột nhiên có hai người lạ xuất hiện từ một góc khuất thế này, theo đúng trách nhiệm, Chu Tân Vũ vẫn dẫn người tiến lên, đồng thời hô lớn một tiếng

“Hai người phía trước kia? Làm gì ở đấy?”

Đều là quân nhân xuất ngũ, tiếng hô ấy khàn đặc nhưng vang dội, dù cố gắng giữ giọng ôn hòa, nhưng người nghe vẫn theo phản xạ bị giật mình.

Đối phương ngẩng đầu lên, hình như trông thấy nhóm người này, rõ ràng có chút căng thẳng, lúng túng thu dọn đồ.

Nhưng qua một lát, xem chừng họ lại dần dần bình tĩnh lại.

Chu Tân Vũ cũng khẽ thở phào.

Đối phương bình tĩnh lại nhanh như vậy, chứng tỏ không phải đang làm chuyện phá hoại trên núi.

Qua một gò núi nhỏ, anh ta ra hiệu một cái, mọi người lập tức chạy nhanh qua đó.

Bên cạnh có Tứ Bảo, chú chó Malinois, thân hình gọn gàng, thon dài, mỗi bước nhảy vọt được mấy mét, chẳng mấy chốc đã vượt cả đám người, nhanh chóng tiếp cận hai kẻ khả nghi trước.

Tứ Bảo đã theo đội bảo an huấn luyện được một thời gian, giờ đây rất nghiêm túc, ngay cả dáng chạy cũng toát ra khí thế uy nghiêm khiến người khác phải e dè.

Cô gái rõ ràng lùi lại sau lưng người đàn ông, tay siết c.h.ặ.t giá đỡ điện thoại hơn chút.

Nhưng khi nhìn vào màn hình, cô lại tỏ ra mừng rỡ.

Bởi vì đúng lúc camera bắt được hình ảnh chú chó đang lao tới, lượng người xem trong livestream đang tăng lên nhanh chóng.

Giờ đây một người một chó đang đối đầu, lượng người xem đã tăng hơn năm nghìn so với lúc bắt đầu!

Chà!

Nếu không phải khoảng cách hai bên quá gần, con ch.ó này mà còn chạy thêm vài vòng nữa thì có khi còn kéo thêm nhiều người hơn vào phòng livestream ấy chứ.

Phòng bình luận cũng bắt đầu sôi động trở lại.

[Drone đâu? Drone đâu rồi? Căn góc camera cho khớp đi! Con chó này tướng tá đỉnh quá!]

[Streamer hỏi giùm đi, con ch.ó này có bán không? Nhìn nó chạy khỏe quá trời!]

[Không giống chó nhà nuôi bình thường đâu ha? Malinois xịn đấy, không tốn tiền chăm sao nuôi được đẹp vậy?]

[Hồi nãy nghe như có ai hét thì phải… là ai thế nhỉ?]

Cô gái nhìn qua mấy dòng bình luận, lúc này mới cười nói:

“Không rõ nữa, chắc là người trong làng thôi. Nhưng mà nhìn quần áo họ mặc có vẻ đồng phục hẳn hoi, đang chạy về phía này, chắc tưởng bọn mình đang làm chuyện xấu gì đó…”

“Ôi trời, họ lo lắng quá thôi. Chứ hai đứa bọn mình thì làm được chuyện xấu gì chứ? Trên núi này bảo vệ nghiêm ngặt thế kia, đất đai thì trống không chẳng trồng gì, xung quanh còn rào lưới sắt cao ngất, ven rào lại còn trồng mấy loại dây leo có gai, không biết gọi là gì nữa…”

Cô nàng rất hoạt bát, miệng luyên thuyên không dứt, tay thì không chậm chút nào, ngay lập tức chỉnh ống kính quay về phía Chu Tân Vũ và nhóm người đang chạy tới.

Phòng livestream thoáng chững lại vài giây, rồi có người lên tiếng cảnh báo:

[Streamer, bạn chắc là đang ở nông thôn chứ không phải căn cứ gì đó đấy chứ? Nhìn mấy người kia không bình thường đâu nha.]

[Thật luôn! Nhìn xem đội hình chỉnh tề, khí thế ngút trời… streamer cư xử đàng hoàng vào, đừng để xảy ra hiểu lầm gì nhé.]

[Tôi cũng thấy kỳ từ đầu rồi đó, cái vùng núi hoang vắng lèo tèo vài hộ dân thế này, sao lại rào lưới sắt cao thế quanh chỗ trồng trọt?]

[Tình hình này… c.h.ế.t rồi c.h.ế.t rồi! Streamer tiêu rồi!]

[Streamer tiêu rồi]

[Streamer tiêu rồi]



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Phòng bình luận đang c.uồn c.uộn tràn màn hình, nhưng hai người kia vừa liếc nhìn lượng người xem, trong mắt lập tức hiện lên vẻ mừng rỡ khó giấu.

Đừng nhìn mọi người cứ kêu là "dính chuyện rồi", chứ hiện tại lượng người xem lại vừa tăng thêm mấy nghìn, số lượt chia sẻ cũng đang tăng vọt.

Điều đó có nghĩa gì?

Là lưu lượng truy cập! Là độ hot!

Chỉ trong chốc lát, lượng người xem vốn phải nhờ đề xuất mới tăng lên được, giờ lại nhẹ nhàng leo vọt, số người theo dõi cũng tăng theo…

Hot trend! Không ngờ ở cái làng nhỏ núi hoang này lại vớ được một cái hot trend!

Hai người lập tức phấn chấn hẳn, điều chỉnh lại ống kính livestream, quyết định có thể phát thêm bao lâu thì phát thêm bấy lâu.

Hơn nữa, họ có ăn trộm ăn cướp gì đâu, chỉ là lên núi livestream một chút thôi mà? Drone còn đang bay tít trên cao, có đụng vào ruộng đất gì đâu, vi phạm gì chứ?

Nghĩ đến đây, cả hai lại càng thêm hưng phấn.

“Xin chào.”

Đang mải tính toán, nhóm người kia đã đi tới trước mặt. Người đàn ông thấp bé, da ngăm đi đầu đánh giá hai người một lượt rồi nói:

“Chào hai bạn, xin hỏi hai bạn đến đây làm gì? Khu vực này là đất thầu tư nhân, tạm thời không tiện cho tham quan.”

Thầu tư nhân à? Vậy càng dễ xử lý.

Một hàng người nghiêm túc nhìn chằm chằm vào mình, bên cạnh còn có ánh mắt rình rập của… cái gì ấy nhỉ? Bình luận vừa rồi nói sao ấy? Chó Malinois à?

Hai người đúng là có hơi căng thẳng.

Nhưng vừa nghe người ta nói vậy, cả hai lập tức nở nụ cười.

Anh thanh niên vẫn cầm điều khiển trên tay khiến người đàn ông da ngăm chú ý liếc thêm mấy lần.

Cô gái thì hào hứng rút ra một chiếc điện thoại khác:

“Là thế này ạ, bọn tôi làm livestream khám phá cảnh thiên nhiên, tên kênh là [Hà Thủy - Phương Phương], anh ấy là Hà Thủy, tôi là Phương Phương. Anh xem, đây là tài khoản của tôi, hiện giờ trên nền tảng tôi có 120 nghìn follow.”

Con số này nghe thì có vẻ không quá hoành tráng, nhưng ai từng làm livestream thực sự đều biết, để tích lũy được từng đó người theo dõi không hề dễ dàng.

Vì vậy, khi nói ra câu giới thiệu đó, trên mặt Phương Phương đầy vẻ kiêu hãnh.

Dù sao thì, bọn họ thường xuyên livestream tại những nơi đẹp đẽ, cũng từng dẫn được không ít người đến du lịch, người ta thông thường đều hoan nghênh cả.

Nhưng người đàn ông thấp bé trước mặt chỉ liếc qua tài khoản một cái, rồi lập tức thu lại ánh nhìn, nét mặt không chút biểu cảm nhấn mạnh lại lần nữa:

“Xin lỗi, đây là đất thầu tư nhân, tạm thời không tiện cho tham quan hay livestream.”

Thật ra, ngoại trừ lần trước cô nàng Lệ Lệ, trong làng chưa từng ai đến khu vực này để livestream.

Mọi người đều đang bận kiếm tiền, đâu ra thời gian rảnh rỗi cho chuyện đó?

Mà có đi nữa thì cũng là người lớn tuổi, tự mò mẫm, chẳng hiểu gì mấy về livestream, lượng fan thì lèo tèo.

Tống Đàm thật ra cũng chưa từng đặt ra yêu cầu gì về chuyện này.

Nhưng Chu Tân Vũ thì suy nghĩ khác, Kiều Kiều đã đang làm livestream ở nhà rồi, giờ lại thêm một kênh nữa, chẳng phải là đối thủ cạnh tranh sao?

Hơn nữa, đồ trong nhà vốn dĩ chẳng cần quảng bá.

Anh ta ăn thử một lần là thành fan cứng luôn, chỉ thấy rằng từ trời đến đất không ai là không mê mệt những thứ đó.

Vì thế, anh ta đưa ra quyết định dứt khoát:

“Phiền hai bạn thu drone lại đi. Nếu không, lát nữa bên tôi sẽ kích hoạt thiết bị gây nhiễu, drone mất kiểm soát rơi xuống mà hỏng hóc thì chúng tôi sẽ không bồi thường đâu.”

Thực ra, thiết bị gây nhiễu vẫn chưa lắp xong, đây là sơ suất của họ, vốn dĩ không ngờ sẽ có ai dùng drone để quay khu vực này. Nhưng giờ chỉ có thể nói vậy trước.

“Phương Phương - Hà Thủy” nhìn thoáng qua số người đang xem trong livestream, rồi lại nhìn cánh đồng hoa cải lớn mà drone đang tiến gần tới.

Liếc qua bình luận, thấy mọi người vừa hóng hớt vừa dán mắt vào khung phụ hiển thị cảnh quay từ drone, cô ta làm sao cam lòng bỏ c.uộc chứ!

Thao Dang

Cô ta hít sâu một hơi, nói:

“Anh không phải chủ đất ở đây đúng không? Có thể anh chưa rõ, thật ra kiểu livestream như bọn tôi cũng là một dạng quảng bá cho các anh mà…”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com