Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm

Chương 1292: Trên núi có người đến. (1)



Trương Yến Bình lúc này đang cùng bác sĩ Quách Đông giằng co trong rừng.

“Anh không mặc đâu!”

“Anh mặc vào cho em.”

“Anh không mặc!! Một thằng đàn ông to đùng mặc cái này thì còn ra thể thống gì nữa chứ?”

“Mặc vào đi.”

“Thật sự không thể mặc được… em nhìn cái rừng rậm này đi, không tiện chút nào mà người em lại gầy thế, cái váy này anh sao mà mặc nổi chứ?”

“Mặc!”

“…”

“Thì mặc thì mặc! Nhưng em không được chụp hình đâu đấy… anh nói cho em biết, anh không phải sợ em đâu nhé, chủ yếu là vì em là bạn gái anh. Làm đàn ông thì nên nghe lời bạn gái. Có ông đại gia còn bảo rồi, nghe lời vợ thì phát tài…”

“Lắm lời, mặc đi.”

“Mặc! Mặc! Đây không phải đang mặc rồi sao? Nhưng nếu làm rách váy của em thì đừng có trách anh.”

Nhìn thấy Trương Yến Bình giữa rừng cây vẻ mặt nghiêm túc như thể chuẩn bị g.i.ế.t người phi tang xác, Quách Đông bên cạnh theo phản xạ nín thở, tim ngừng đập trong chốc lát, sau đó lại không nhịn được đắc ý.

“Yên tâm đi, không làm rách được đâu. Váy này là kiểu váy thời Minh, buộc dây hai bên, anh có mập thêm một vòng nữa cũng vẫn buộc được.”

“Với lại, chẳng phải anh nói váy này đẹp sao? Em mặc váy này đi cả một đoạn đường dài, lại còn trèo đèo lội suối trong rừng nữa.”

“Thêu hoa trên áo còn bị vướng chỉ, vải cũng bị sờn rồi, giờ anh còn lo làm hỏng váy à? Không sợ, hỏng thì em mua cái mới.”

Câu nói đầy châm chọc, Trương Yến Bình hừ hừ, tự thấy mình cũng có phần sai: “Anh cũng không nghĩ là leo núi giờ lại vất vả như vậy…”

Anh ta mơ hồ nhớ lúc nhỏ về quê chơi, núi này có người lên c.h.ặ.t cây hái hoa, thật ra còn khá rộng rãi.

Nhưng giờ đến lượt thân xác vạm vỡ này chen vào, mới thấy trên núi hình như đã gần mười năm không có người lui tới, cành cây chằng chịt khắp nơi.

Đi một đoạn, tóc đuôi ngựa của bác sĩ Quách đã bị vướng mấy lần.

Anh ta lồm cồm kéo váy buộc lại, lúc này mới chịu nhượng bộ, giọng to oang: “Được chưa nào?”

Bác sĩ Quách nhìn từ trên xuống dưới, đột nhiên nhận xét: “Thật ra anh mặc bộ đồ này không buồn cười đâu.”

“Còn có chút giống kiểu tướng quân lực lưỡng trong phim cổ trang ấy…”

“Thật không?!” Trương Yến Bình lập tức hớn hở: “Đó! Em cũng phải nhìn xem anh khí chất thế nào, còn cả cơ bắp c.uồn c.uộn này nữa… ái dà ái dà!”

Câu chưa dứt đã bị bác sĩ Quách dùng tay bẻ nhẹ vào dây thần kinh bên khuỷu tay, cả cánh tay lập tức tê rần, hết hớn hở nổi.

Bác sĩ Quách chỉ về phía trước: “Hình như thấy lan rồi kìa! Đi thôi, mặc váy xinh thế này, em dắt anh đi ngắm hoa.”

Quách Đông mặc váy dài quét gót, Trương Yến Bình mặc váy chỉ tới bắp chân.

Nhưng mặc váy phủ ngoài quần, mỗi bước đi cứ vướng víu khó chịu, anh ta đúng là ngốc, sao lại đi đề nghị Quách Đông mặc váy vào rừng chứ?

Nếu lúc đó anh ta đề nghị đi giày cao gót, giờ chẳng phải chính mình cũng phải đi giày cao gót rồi sao?

Lúc này anh ta nhìn quanh trái phải, xác nhận lần nữa trong rừng sâu không có ai, bèn dứt khoát túm váy lên ôm vào lòng, trong bụng thầm hứa ghi nhớ bài học này thật kỹ.



Trong khi trên núi, thì bên này, Kiều Kiều đang vui vẻ dẫn mọi người ngắm hoa, hoàn toàn không hề hay biết có một đạo diễn đã vội vã kéo người chuẩn bị mua vé đến đây.

Mà dù có biết thì cũng chẳng sao, dù gì cũng không cho quay.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hôm nay hiếm khi phòng livestream không còn ầm ĩ hô hào [lên link đi], chủ yếu là bởi cảnh sắc mùa xuân khắp núi thực sự quá đẹp, đỏ, trắng, vàng, tím, xanh…

Phong cảnh đồng quê chân thực như thế này đã đủ khiến linh hồn của tất cả mọi người đều phải rung động. Kiều Kiều cầm điện thoại kiên nhẫn dẫn mọi người ngắm cảnh, dù sau đó có cố định máy lên giá đỡ, bản thân dần dần biến mất khỏi màn hình, thì mọi người cũng chẳng ai lên tiếng, chỉ yên lặng đắm chìm trong khung cảnh mỹ lệ này.

Mãi cho đến khi từ xa, nhóm bảo an đổi ca mặc áo thun cũ màu xanh lính không có bất kỳ dấu hiệu nhận biết nào, đang dắt vài con ch.ó tuần tra từ trên núi xuống, thì livestream mới bắt đầu có những dòng bình luận khác nhau hiện lên.

[Xời!!! Đó là bảo an à? Là bảo an thật à? Soái quá đi mất!]

[Tuyệt vời! Nhìn dáng dấp kìa, nhà streamer đúng là phát triển rồi, thuê được bảo an chuyên nghiệp thế này luôn.]

[Giữ im lặng nào, đừng nói mấy từ nhạy cảm…]

[Có người canh gác là chuyện đương nhiên thôi mà? Không thì một dãy núi đẹp thế này mà bị ai phá hoại thì tôi thật sự khóc luôn đó.]

[Tui cũng đâu có tiền, đâu có núi, đâu có đất, nếu nhà có mấy thứ tốt như vậy, tui còn muốn dựng cả căn cứ bên cạnh ấy chứ!]

[Dắt chó đi tuần trông ngầu thật sự!]

[Kia là Tứ Bảo hả? Lâu rồi không gặp, cảm giác nó trưởng thành hơn hẳn á.]

[Đại Bảo, Nhị Bảo năm ngoái còn lén lút trộm đậu nành rồi ăn vụng hạt dẻ, năm nay chắc hết rồi ha?]

[Chó nhà streamer đúng là có tướng tốt thật, không tính nhân giống bán cho tôi một con à?]

[Cười c.h.ế.t mất! Người ta không muốn yêu đương thì sao giờ?]

[Đúng đó! Năm ngoái có nguyên một đám soái ca mỹ nữ đến gặp, có cả con tên là William, còn có một con tên Tướng quân gì đó, mà tụi nó đâu có lọt vào mắt đâu!]

[Trí nhớ các bạn đỉnh thật đấy!]

[Gì cơ? Trước đây còn có nhiều chuyện hấp dẫn như vậy à? c.h.ế.t tiệt, đến muộn quá nên bỏ lỡ nhiều quá rồi.]



Tống Đàm ở trên núi một lúc, đoán chắc Trương Yến Bình đã ra ngoài hẹn hò, nên lại chậm rãi quay về nhà.

Còn Kiều Kiều thì gắn điện thoại vào giá đặt giữa ruộng, giờ đang chúi đầu hái hoa cải, mới bẻ được một ôm đầy, thì bỗng nghe thấy tiếng vo vo, theo phản xạ ngẩng đầu nhìn lên trời.

Nhưng chẳng thấy gì cả.

Thao Dang

Cậu cũng không để tâm, lại tiếp tục chui vào ruộng hoa cải.

Hoa đẹp quá! Phải hái một bó đem về nhà, nuôi trong nhà chắc còn đẹp hơn nữa.

Nếu nuôi không sống, thì cho Hương Hương ăn cũng được.

Hương Hương rất sạch sẽ, mà lại không kén ăn, tính tình cũng tốt, chắc chắn sẽ thích ăn thứ này.

Hơn nữa anh Lục Xuyên đôi khi còn bảo cậu quay phim cho Hương Hương… hehe, thứ mà cậu thích, nhất định không thể để bị đói được.

Nhưng mà không thể chỉ Hương Hương không được đói!

Kiều Kiều nghĩ đến đây, lại nhanh chóng hái thêm mấy bó, còn phải cho heo nái trắng ăn nữa mà!

Mẹ nói có thể nó đang mang thai rồi, dạo này phải cho ăn khẩu phần tốt hơn riêng biệt.

Chỉ là Hương Hương dường như ăn không đủ no, cứ hay muốn giành ăn, sau đó mới phải tách ra nuôi thì mới đỡ hơn chút.

Haizz.

Kiều Kiều thở dài một hơi đầy “trưởng thành”, luôn cảm thấy heo nhà mình đúng là quá háu ăn đi.

Mà lúc này, đội tuần tra do Chu Tân Vũ dẫn đầu trong quá trình đi tuần, lại phát hiện trên đỉnh núi phía trước, chẳng biết từ lúc nào đã có hai người đứng đó.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com